Thẩm Như nhất quyết muốn làm lớn chuyện. Nàng ta một mực cho rằng, chỉ cần vạch trần bộ mặt thật của ta, Phó Hoài sẽ ngay lập tức xa lánh ta.
Nàng thậm chí đã gây chuyện đến cả phủ bên cạnh. Phó Hoài vốn rất coi trọng thể diện, Thẩm Như làm ầm ĩ việc trong nhà chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, càng làm tăng sự bất mãn của hắn đối với nàng.
Thẩm Như nói một mạch: "Ác phụ này ba tuổi đã đả thương người, thuở nhỏ đã đốt phá gánh hát, mười tuổi đã đắc tội với Ngự sử… Mấy năm trước ả ta còn từng g.i.ế.c người."
"Chẳng lẽ tướng quân không nhận ra sao? Đừng để bị vẻ ngoài của nàng ta lừa dối. Nàng ta chính là một ác phụ không có đường cứu vãn!"
Phó Hoài lạnh nhạt, không để lộ cảm xúc: "Ngươi nói, phu nhân mấy năm trước đã g.i.ế.c một tên cướp sao? Những chuyện ngươi nói, ta đều đã biết rõ. Theo ta được hay, những người mà phu nhân đã làm hại, đều không phải kẻ lương thiện gì.”
Kể từ năm mười hai tuổi, ta đã không còn đơn thuần mà bắt đầu chơi trò tâm cơ. Ta trở thành kẻ đứng sau, mọi việc ta làm không ai hay biết. Vì thế Thẩm Như chỉ có thể tra được những chuyện của ta trước năm mười hai tuổi. Nàng ta tự tin, cho rằng mọi chuyện đã chắc chắn nắm trong lòng bàn tay.
"Chắc chắn tướng quân bị nàng ta mê hoặc rồi, để ta dạy dỗ nàng ta!"
Thẩm Như rút cây roi bên hông, làm động tác như muốn trừng phạt ta. Nhưng nàng ta thật ngu xuẩn. Chỉ là một nữ nhân vô danh, không có thân phận, không có thế lực, sao dám ngay trước mặt bao nhiêu người mà làm loạn như vậy?
Phó Hoài lập tức vung tay tát mạnh vào mặt Thẩm Như, khiến nàng ta lệch cả mặt qua một bên. Ta liền lùi ra sau, đứng khuất sau lưng Phó Hoài, thầm mỉm cười với Thẩm Như. Nhìn xem, cuối cùng ai mới lộ rõ bộ mặt thật? Chẳng phải chính là nàng ta sao?
Phó Hoài ở biên ải cần một nữ nhân mạnh mẽ bên cạnh. Nhưng nơi đây là Kinh Thành, nơi mà kẻ ăn thịt người không nhả xương, nơi mọi chuyện đều là mưu đồ tính toán, vũ lực không thể nào kéo dài lâu. Thẩm Như chậm rãi chỉnh lại khuôn mặt mình.
Phó Hoài là tướng quân, cú tát vừa rồi đã để lại năm vết ngón tay trên mặt nàng. Thẩm Như ngay lập tức rơi lệ. Phó Hoài không khỏi cảm thấy có chút áy náy. Còn ta, đúng lúc thốt ra lời nói hợp lý nhất, ta nói:
"Thẩm muội, có chuyện gì thì về phủ từ từ nói, cách hành xử của muội sẽ khiến phu quân khó xử. Nếu phu quân thiên vị muội, triều thần sẽ cho rằng chàng sủng thiếp mà bỏ mặc chính thê. Điều này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thanh danh của phu quân."
Nghe ta nói xong, vẻ áy náy trong mắt Phó Hoài liền biến mất, thay vào đó là sự khó chịu. Lúc này, Phó Hoài chỉ cảm thấy Thẩm Như đang gây chuyện vô lý, còn ta mới là người thực sự nghĩ cho hắn. Không một nam nhân nào thích một nữ nhân mang rắc rối đến cho mình. Nam nhân đều là những kẻ tìm lợi tránh hại.
Kẻ ngốc mới ngây thơ nghĩ rằng, tình xưa có thể vượt qua mọi khó khăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thẩm Như cười gượng, như thể tức giận đến cực điểm, bước chân loạng choạng, giận dữ chỉ vào ta: "Ngươi, ngươi..."
Ngay sau đó, Thẩm Như quay lại nhìn Phó Hoài, "Tướng quân, ta thật sự hối hận khi theo ngài vào Kinh!"
Nàng ta quay người chạy vào phủ Quốc công. Biểu cảm của Phó Hoài hiện lên vẻ phức tạp.vDù sao, Thẩm Như cũng từng cùng hắn trải qua sinh tử, trong lòng hắn nàng ta vẫn có một vị trí nhất định.
Ta khoác tay Phó Hoài, dịu dàng nói: "Phu quân, trước tiên hãy băng bó vết thương, sau đó an ủi Thẩm muội, được không?"
Lúc này, ta vẫn chỉ lo cho vết thương của Phó Hoài. Chắc chắn sẽ khiến hắn cảm động vô cùng.
15.
Khi lang trung băng bó vết thương cho Phó Hoài, ta liền ngồi bên cạnh nhìn chăm chú. Lang trung là người của Quốc công phủ, Phó Hoài đương nhiên tín nhiệm.
Đang lúc lang trung bắt mạch, bỗng dưng ta cảm thấy nôn nao, cơ thể khó chịu không sao dừng được. Lang trung thoáng nhìn qua, sắc mặt hơi biến đổi.
Phó Hoài là người tinh tường, chỉ một thoáng ngẩn ngơ đã lập tức hiểu ra, ánh mắt hắn sáng lên, "Phu nhân, nàng... có phải là..."
Ta mỉm cười nhìn hắn, trong lòng thầm tính toán.
Ta mang thai. Nhưng đó chỉ là thai giả.
Ta đã uống thuốc giả thai từ trước, lang trrung chắc chắn sẽ cảm nhận được hỉ mạch. Và đứa trẻ này chính là dấu chấm hết cho mối quan hệ giữa Phó Hoài và Thẩm Như.
Kiếp trước, đứa con của a tỷ ta không thể ra đời do bị Thẩm Như hãm hại dẫn đến sảy thai. Đó là một bé gái đã hình thành, đáng lẽ sẽ là bảo bối trên tay a tỷ ta.
Thẩm Như đã bịa đặt vu khống a tỷ ta và hộ viện có quan hệ bất chính, Phó Hoài mặc dù mong mỏi đứa con đó nhưng lại không thể chấp nhận huyết mạch không thuần khiết. Một người như hắn thà phụ lòng thiên hạ, cũng quyết không để ai phụ lòng hắn.
Lang trung bắt mạch cho ta, sắc mặt vui mừng, "Chúc mừng Quốc công gia, phu nhân mang thai rồi!"
Phó Hoài lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, "Phu nhân, thật sự là quá tốt!"
Nhà họ Phó chỉ có một mình hắn là con trai, hắn đã mong chờ đứa con này từ lâu. Thẩm Như là người được sủng ái nhất nhưng đã từng vì bị thương mà khó khăn mang thai.
Phó Hoài vui mừng, thậm chí không còn để tâm đến Thẩm Như nữa, hoàn toàn không nhớ đến việc phải an ủi nàng ta.
Ta cũng tỏ ra vui mừng, nhưng lại lo lắng một chút, "Phu quân, chúng ta mới cưới không lâu mà ta đã mang thai, đứa trẻ đến thật đúng lúc. Tuy nhiên, ta nghe nói nếu thai chưa đủ ba tháng thì không nên công khai quá sớm. Vì sự an toàn của con chúng ta, chúng ta tạm thời giữ bí mật chuyện này, ba tháng sau hãy công bố tin vui cũng không muộn."
Lúc này, Phó Hoài gần như hoàn toàn nghe theo ta.
"Phu nhân, nàng thật là phúc tinh của ta, ta... sắp làm cha rồi!"
Tối hôm đó, Phó Hoài đến phòng ta từ sớm, suốt đêm không rời.
Mấy ngày sau, Thẩm Như không thể ngồi yên được nữa. Nàng lại bắt đầu thổi sáo, hay lên nóc nhà ngắm sao, rồi lại múa kiếm khi say rượu… Tóm lại là đủ kiểu trò quái gở. Nhưng Phó Hoài không còn quan tâm gì đến nữa.
Hơn nữa, thuộc hạ của Phó Hoài đã tra hỏi kẻ ám sát hôm đó dưới sự cưỡng ép và biết được sự thật. Khi biết Thẩm Như là người muốn g.i.ế.c ta, Phó Hoài đã hủy bỏ lời khai, đồng thời giao cho thuộc hạ, "Xử lý gọn gàng, đừng để phu nhân biết."