Mỹ Nhân Tâm Cơ: Mầm Mống Tà Ác

Chương 12



18.

Lúc ta tĩnh dưỡng thân thể, tâm phúc của ta cũng chẳng nhàn rỗi. Cuối cùng tra được em chồng trong phủ này cùng với Chu gia công tử đang ve vãn mặn nồng, ái tình chớm nở.

Ta không vạch trần, cũng chẳng ngăn cản mà chỉ âm thầm sai người trong bếp, mỗi bữa lặng lẽ bỏ vào thức ăn của nàng một ít thuốc hỗ trợ mang thai.

Thúy Nương đến bẩm báo, nói:



“Phu nhân, tên Chu công tử kia là hạng phong lưu vô độ, mới mười lăm đã ra vào thanh lâu, lại thêm tật hay đánh người. Ngoài khuôn mặt kia và cái miệng biết dối trá, quả thực chẳng có lấy một điểm hay ho.”

Ta chỉ mỉm cười nhàn nhạt: “Chính vì vậy... mới dễ có nữ nhân tự nguyện chịu lừa gạt mà.”

Một tháng sau, Đức phi mở yến tiệc trong hậu cung, các nữ quyến Phó gia đều phải vào cung dự tiệc. Đức phi vốn chẳng ưa dòng dõi Sở gia, chưa từng liếc nhìn ta lấy một cái, nhưng lại đặc biệt thân thiết với em chồng của ta.

Ý Đức phi là muốn thay nàng chỉ hôn cùng công tử quý tộc trong triều, mượn việc này để kết bè kéo cánh. Ban đầu em chồng thầm mến Nhị hoàng tử, nhưng đáng tiếc Đức phi tuyệt chẳng để viên ngọc quý này rơi vào tay kẻ dư thừa. Nhị hoàng tử cuối cùng cưới cháu gái của Hộ bộ thượng thư.

Hôn sự của em chồng chính là một quân cờ trong tay Đức phi.

Đáng tiếc… Quân cờ ấy đã hỏng rồi.

Đúng vào lúc Đức phi chuẩn bị hạ chỉ chỉ hôn thì em chồng nhìn thấy mỹ vị đầy bàn, lại đột nhiên nôn ọe không dừng. Đức phi là người từng trải, liếc mắt đã nhìn ra manh mối. Quả nhiên, sau khi thẩm tra, phát hiện... nàng đã mang thai.

Sắc mặt Đức phi lập tức âm trầm, lộ vẻ hận sắt không thành thép, còn lão phu nhân thì kinh sợ đến mức hôn mê ngay tại chỗ. Phủ Quốc công cực lực phong tỏa tin tức, về phủ rồi liền triệu họp gia quyến để bàn cách đối phó. Phó Hoài rút kiếm, định g.i.ế.c tình lang của muội muội.

Em chồng sợ đến run cầm cập, vội quỳ xuống thú nhận:



“Huynh trưởng! Muội và Chu công tử là hai bên tình nguyện, chàng nhất định sẽ chịu trách nhiệm!”

Lão phu nhân nghe vậy, mắt tối sầm, lại một lần nữa bất tỉnh. Phó Hoài rất nhanh tra ra thân phận của kẻ gọi là “Chu công tử”. Khắp kinh thành, độc nhất vô nhị có một kẻ ăn chơi mang họ Chu.

Phó Hoài lần đầu ra tay đánh muội muội mình, tát mạnh đến mức môi nàng ta cũng rỉ máu. Lúc ấy ta bước tới can ngăn, vẻ mặt lo lắng tựa như vì đại cục của Phó gia mà suy tính, dịu giọng nói:



“Phu quân, chuyện đã đến nước này, chỉ có thể để Nhị muội xuất các. Nếu không, Phó gia ta cùng Đức phi nương nương đều mất hết thể diện.”

“Huống hồ... đứa bé trong bụng Nhị muội cũng chẳng chờ được lâu thêm nữa.”

Lúc ấy bụng em chồng vẫn chưa thấy rõ nhưng không đến hai tháng nữa, bụng sẽ dần lộ ra. Nếu ta không khuyên ngăn, Phó Hoài tất sẽ sai người khiến nàng sẩy thai rồi âm thầm lựa một mối khác để che tai mắt thiên hạ. Chỉ tiếc em chồng ngu si đã rơi vào lưới tình, ôm chặt bụng, kiên quyết thưa rằng:



“Huynh trưởng! Muội đời này không gả cho ai khác ngoài Chu công tử! Nếu muốn hại đứa bé trong bụng muội... vậy thì hãy g.i.ế.c muội trước đi!”

Phó Hoài chau mày, ánh mắt thoáng liếc nhìn qua ta, đặc biệt còn nhìn bụng ta vài lượt. Hẳn là đang nhớ tới đứa trẻ không tồn tại trong bụng ta chăng?

Cuối cùng, sau khi em chồng tuyệt thực hai ngày, Phó Hoài đành gật đầu chấp thuận hôn sự. Bên Chu gia thì chẳng lấy gì làm phiền, ngược lại còn thấy có lời. Dẫu sao thì Phủ Quốc công cũnghiển hách, sau lưng lại có Đức phi và Nhị hoàng tử dựa vào, còn sợ gì điều tiếng?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hai nhà gấp rút định thân, lo bụng to rồi sẽ khó bề giấu diếm. Lão phu nhân thất vọng cùng cực, đến của hồi môn cũng chuẩn bị qua loa. Kiếp này, nhà này... hình như chẳng còn ai dòm ngó vào của hồi môn của ta nữa rồi.

Hơn một tháng sau, em chồng vội vàng bước lên hoa kiệu, lòng ngỡ rằng từ nay sẽ sống trong kim ngọc lương duyên.

Nào hay… Một tháng trước, ta đã cho người đến thanh lâu, chọn vài mỹ nhân gửi thẳng tới cửa Chu gia. Giờ này, Chu công tử đang chìm đắm trong mỹ sắc đến quên cả trời đất.

Em chồng... cuối cùng cũng tự mình nếm trọn nhân quả. Kiếp này, không còn A tỷ thiện lương kéo nàng ra khỏi vực sâu nữa.

Vậy thì để nàng... tự sinh tự diệt đi

19.

Đến ngày trở vê fnhaf thăm cha mẹ, em chồng ta tự mình trở về phủ, sắc mặt tái nhợt, tâm tình u ám. Lão phu nhân cùng Phó Hoài thấy nàng làm mất thể diện thì chỉ lạnh nhạt qua loa cho có lệ, chẳng hề thân thiết như xưa.



Nàng đã gả vào nhà họ Chu, cũng đồng nghĩa với việc không còn giá trị lợi dụng. Phủ Quốc Công và Đức phi tất nhiên sẽ chẳng còn yêu chiều nàng như trước. Đến giờ nàng vẫn chưa hiểu ra, sự cưng chiều của phủ Quốc Công và Đức phi đều có cái giá rõ ràng. Không còn giá trị thì sự cưng chiều cũng theo gió mà bay.

Vài ngày sau, a tỷ ta đến phủ. Cách một đời, nay quay lại chốn xưa, lòng vẫn có chút rụt rè. Ta mỉm cười khuyên nhủ:



"A tỷ à, tỷ phải học cách đối diện với nỗi sợ của chính mình, có như thế mới có thể thật sự vượt qua nó được."



A tỷ gật đầu, sau đó báo cho ta một tin vui, a tỷ đã mang thai rồi.

Ta hỏi a tỷ sống có ổn không, tỷ ấy đáp rất hài lòng. Quả nhiên, mật ngọt của người này lại có thể là thuốc độc với kẻ khác. Nhà họ Ôn yên ấm hòa thuận, nhưng đối với kẻ sinh ra đã mang mầm họa như ta thì nơi đó chẳng hề thích hợp.

Phó Hoài hay tin vội đến, định tiếp đãi a tỷ chu đáo nhưng a tỷ vừa thấy hắn liền chau mày, lạnh nhạt cáo từ. Phó Hoài có chút ngẩn ngơ. Hắn cứ tưởng mình là "bánh thơm ai cũng muốn cắn", hóa ra không phải ai cũng mến mộ hắn.

Hắn hỏi ta: "A tỷ nàng hình như có thành kiến với ta."

Ta mỉm cười: "Phu quân nghĩ nhiều rồi, a tỷ ta xưa nay vốn tính lạnh nhạt, ít gần người lạ."

Hắn lại hỏi: "Phu nhân với Ôn Sinh… đã từng gặp riêng bao giờ chưa?"

Ta giả vờ ngạc nhiên: "Phu quân hỏi vậy là sao? Đương nhiên là chưa từng. Ôn Sinh là tỷ phu của ta kia mà."

Phó Hoài ngập ngừng một lúc rồi ôm lấy vai ta, lại hỏi: "Thế… giữa ta với Ôn Sinh, ai tuấn tú hơn?"

Ta liếc hắn một cái rồi khẽ đ.ấ.m nhẹ vào n.g.ự.c hắn: "Phu quân sao lại hỏi chuyện kỳ lạ thế này? Tỷ phu tuy phong tư bất phàm nhưng chàng cũng có nét riêng khiến người khó quên."

Phó Hoài như chợt nghĩ tới điều gì, ánh mắt thoáng trầm xuống rồi bật cười:



"Hửm… có chỗ hơn người sao? Vậy phu nhân thử nói cho rõ xem nào."

Ta đưa tay bịt miệng hắn. Ta chẳng dại nói nhiều, cứ để hắn tự tưởng tượng. Loại nam nhân tự luyến như hắn, càng để mơ hồ hắn lại càng vẽ vời thêm thắt.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com