Ta híp mắt lại. Quả nhiên như ta dự đoán, Thẩm Như không chỉ là nữ tử đơn thuần nơi biên ải.
Thuý Nương có vẻ lo lắng, "Phu nhân, xem ra Thẩm di nương không dễ đối phó, người phải cẩn trọng."
Ta chỉ mỉm cười đáp, "Nếu nàng ta muốn chơi, vậy thì ta cũng sẽ chơi với nàng ta."
Mấy ngày sau, ta cùng Phó Hoài xuất hành đến chùa Pháp Hoa.
Dung nhan của ta càng thêm rực rỡ, như đóa mẫu đơn mới nở. Phó Hoài thỉnh thoảng liếc nhìn ta. Cảm giác hắn có được khi ở bên ta hoàn toàn khác với khi ở bên Thẩm Như hay Linh Lung. Con người ta vốn dễ bị cuốn hút bởi những cảm giác mới mẻ.
Khi tiếng động bất ngờ vang lên bên ngoài xe ngựa, Phó Hoài lập tức che chở cho ta, "Phu nhân, đừng sợ."
Gã sai vặt vội vã hô lên: "Quốc công gia, có sát thủ!"
Cuộc chiến sắp sửa bùng nổ nhưng ta lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh. Cảnh tượng này thật sự không khiến ta sợ hãi. Chỉ một lát sau, xe ngựa bị tấn công, Phó Hoài kéo ta nhảy xuống, trong khi hắn đang đấu với một hắc y nhân, ta rút chiếc trâm cài trên đầu trực tiếp đ.â.m vào cổ sát thủ, kết liễu sinh mạng hắn.
Máu b.ắ.n lên người Phó Hoài, hắn ngạc nhiên nhìn ta, "Phu nhân, nàng..."
Ta rút trâm, ôm chặt lấy hắn, khóc nức nở: "Phu quân, chỉ cần chàng không sao là tốt rồi. Dù sao cũng cảm ơn chàng đã tặng ta chiếc trâm này, thật sự rất sắc bén."
Phó Hoài, "...."
Sát thủ không thể chết. Phó Hoài ra lệnh ngăn cản kẻ kia tự sát
Hắn nhìn ta với ánh mắt không ngừng đánh giá, ta vỗ n.g.ự.c nói: "Phu quân, sao chàng lại ngạc nhiên như vậy? Ta đâu phải là nữ nhân yếu đuối, ba tuổi ta đã chọc mù mắt tiểu công tử nhà bên rồi..."
Nhân cơ hội này, ta kể cho Phó Hoài nghe hết những chiến tích của mình. Trước khi Thẩm Như kịp tố cáo, ta đã chủ động thừa nhận. Sự chân thành tuyệt đối cũng là một thanh kiếm sắc bén. Nghe ta nói xong, ánh mắt Phó Hoài nhìn ta đã có chút vui mừng và tò mò.
Sự tò mò chính là dấu hiệu khi một người bắt đầu động tâm với người khác. Hắn vốn là tướng quân, quen với việc chiến đấu, sao có thể thực sự yêu thích một đoá hoa mềm yếu?
Lúc này, ánh mắt Phó Hoài nhìn ta còn hưng phấn hơn cả khi hắn cởi xiêm y của ta ở trên giường.
13.
Xe ngựa hỏng rồi, trên đường trở về, ta và Phó Hoài cùng cưỡi chung một con ngựa. Ta ngồi trong vòng tay hắn, suốt dọc đường cứ lải nhải mãi không thôi. Phó Hoài thi thoảng phát ra những tiếng cười vui vẻ, lồng n.g.ự.c khẽ rung lên, "Tên cháu trai của Trương Ngự Sử ấy, lại bị nàng đánh thành ra như vậy. Quả nhiên là phu nhân của ta."
Trương Ngự Sử nổi tiếng miệng lưỡi độc ác, từng mắng chửi không biết bao nhiêu quan viên văn võ. Phó Hoài cũng không ít lần bị mắng. Ta quay mặt đi, khi má ta vô tình chạm nhẹ vào môi hắn, ánh mắt hắn lập tức trở nên u ám, dễ dàng bị xao động.
Ta hỏi, "Phu quân, chàng nói xem, ta làm thế có đúng không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta làm ra vẻ mặt chờ được khen ngợi.
Phó Hoài cố tình tiến lại gần, người hơi nghiêng về phía trước, ôm trọn lấy ta, rồi lại cười vui vẻ, "Những gì phu nhân làm đều là việc chính nghĩa, hợp tình hợp lý. Điều làm ta ngạc nhiên là phu nhân tuy nhìn có vẻ yếu đuối nhưng lại kiên cường đến vậy."
Ta thuận miệng đáp, "Đó là đương nhiên. Những người ta quan tâm, không thể bị người khác ức hiếp. Khi cần thiết, ta sẽ sẵn sàng hy sinh."
Phó Hoài tự cho là hiểu được hàm ý của ta, "Vậy nghĩa là, ta cũng là người được phu nhân quan tâm."
Nói xong, hắn càng vui mừng hơn, mặc dù trước đó mới bị ám sát nhưng lúc này hắn lại giống như một thiếu niên trẻ tuổi trẻ đang lần đầu biết yêu.
Lúc trước, Phó Hoài và Linh Lung cũng như vậy, tình cảm mới nảy nở. Sau này, Phó Hoài lại thề non hẹn biển với Thẩm Như. Giờ đây, hắn lại cho rằng mình cưới được một chủ mẫu hiền thục như ta.
Nam tử ấy à, bất kể đến lúc nào, cũng đều dễ dàng "chớm nở tình yêu".
Vừa về đến Quốc Công phủ, Thẩm Như đã ra đón. Ta liếc nàng ta một cái rồi lại cười khiêu khích, sau đó lại tựa vào vòng tay Phó Hoài. Nhưng ngay sau đó, ta giả vờ mới nhìn thấy Thẩm Như, lập tức giữ khoảng cách với Phó Hoài, thấp giọng nói, "Phu quân, mau để ta xuống ngựa. Thẩm muội muội đến rồi kìa."
Phó Hoài rõ ràng nhận thấy sự thay đổi của ta. Hắn chắc chắn nghĩ rằng, ta đang cố tình tránh né. Phó Hoài hơi đỏ mặt, hắn xuống ngựa trước rồi mới ôm ta xuống. Khi ta đứng vững, liền lùi lại hai bước, cách xa hắn một chút. Phó Hoài khẽ nhíu mày.
Lẽ ra ta là phu nhân của hắn, chẳng cần phải như vậy. Nhưng không lâu trước đây, ai ai cũng biết Phó Hoài và Thẩm Như có tình cảm sâu đậm, Thẩm Như mới là hồng nhan tri kỷ của hắn.
Lúc này, Thẩm Như vội vàng chạy đến, nàng ta nhìn thấy vết thương trên cánh tay Phó Hoài, vội hỏi, "Tướng quân, chàng bị thương rồi sao?"
Ta liền thêm mắm dặm muối, "Thẩm muội muội, phu quân bị thương là vì bảo vệ ta mới bị thích khách đ.â.m phải."
Giết người đ.â.m thấu tâm can. Phó Hoài vì ta mà sẵn sàng liều mạng chặn kiếm. Mặt Thẩm Như lập tức trắng bệch, sự thật là, kẻ nàng ta sai ám sát lại làm tổn thương người mà nàng ta yêu, còn ta là kẻ địch, lại không hề hấn gì.
Thẩm Như tức giận nhìn ta, tay nắm chặt lấy roi bên hông.
Phó Hoài hiểu rõ tính khí của Thẩm Như, khẽ quát, "Thẩm Như! Nàng định làm gì?"
Thẩm Như đứng sững lại một lúc, "Tướng quân, ta chưa kịp xử lý nữ nhân này mà chàng đã bênh vực nàng ta rồi sao?! Chàng có biết con người nàng ta ra sao không?! Nàng ta chẳng hề tốt đẹp như chàng nghĩ đâu!"
Đến rồi!
Một màn kịch hay lại bắt đầu!
Ta dịu dàng khuyên nhủ, "Thẩm muội muội, phu quân đang bị thương, chúng ta nên vào phủ để băng bó vết thương trước đã, đừng gây rối nữa."
Thẩm Như không chịu buông tha, nnagf ta nghĩ mình đã nắm được nhược điểm của ta, cứ thế bám lấy Phó Hoài. Ta lại lo lắng nhìn vết thương trên cánh tay hắn, đôi mắt ngấn lệ, "Phu quân, chàng có đau không?"
Thấy ta giả vờ như vậy, Thẩm Như tức đến phát điên, la hét ầm lên, "Ti tiện! Ả ti tiện này! Ngươi giả vờ dịu dàng yếu đuối để làm gì? Ngươi vốn là kẻ xấu xa đến tận xương tuỷ!"