Mưu Sát Hoàng Hôn

Chương 24: Không thể được



Khi Lâm Tư Huyền đứng dậy thì thấy vô cùng chóng mặt, không biết là do thiếu máu hay là sức ảnh hưởng từ câu nói vừa rồi.

– Anh nghiêm túc đấy à? – Cậu hỏi.

Biểu cảm của Trần Ký lạnh lùng trước sau như một:

– Cậu thấy tôi giỡn bao giờ chưa?

– Tại sao? – Lâm Tư Huyền vô thức hỏi – Lẽ ra anh…

Lẽ ra anh không phải người làm những chuyện này? Một người ba mươi tuổi có địa vị rồi, ai mà biết được. Lẽ ra anh thích người khác rồi? Có khi tối nay cãi nhau nên kích động thì sao. Lẽ ra có đầy người chịu làm chuyện này, tại sao lại hỏi tôi?

– Không tại sao cả, tôi là một đồng tính nam bình thường có nhu cầu, không ai lại từ chối cuộc sống tì.nh d.ục không phải chịu trách nhiệm cả, chỉ là đôi khi không vượt qua được rào cản đạo đức trong lòng. – Dường như Trần Ký thấu tỏ hồ nghi trong cậu – Trước mặt cậu thì tôi không có cảm giác tội lỗi.

– Vậy ư? – Lâm Tư Huyền nói – Nhưng anh ghét tôi lắm mà, làm mấy chuyện này anh không thấy ghê tởm sao?

– Ăn uống và t.ình d.ục là bản năng con người, ở trên giường là chuyện khác chứ. – Khi Trần Ký nói mấy lời này, mặt anh chẳng hề biến sắc – Chí ít thì người như cậu hẳn có kỹ thuật tốt lắm.

Lâm Tư Huyền đang cố gắng mỉm cười, nhưng không cảm giác được mình có đang cười hay không:

– Đây có tính là lời khen không?

– Cậu muốn hiểu thế nào thì hiểu. – Trần Ký trả lời, cuối cùng lại cho cậu một thời hạn – Tối nay tôi mệt rồi, cậu có thể cân nhắc hôm khác.

Cuối cùng, phần bánh hamburger vượt bao gian truân cũng không thể ăn được. Khi miếng rau cuối cùng nguội ngắt cũng không có ai động đến nó.

Lâm Tư Huyền hút đến điếu thứ ba rồi mà vẫn không thể hiểu được nguyên nhân Trần Ký đưa ra điều kiện này. Vẫn là chiêu để trả thù cậu ư? Hay là do bản thân mình suy diễn quá đà, nguyên nhân vốn đúng như lời Trần Ký nói, cậu chỉ là một sự lựa chọn rẻ tiền và ít tốn kém?

Có lẽ cậu nên cảm thấy may mắn, vì gương mặt này có giá hơn cậu tưởng. Nhưng về mặt “kỹ thuật” thì chắc Trần Ký sẽ thất vọng rồi, mà liệu cậu có bị ép giá vì năng lực không đạt tiêu chuẩn không nhỉ? Nếu như mình chịu đi thật thì lần này có cần ký hợp đồng trước không nhỉ?

Lâm Tư Huyền lại nghĩ vẩn vơ mấy câu đùa, nhưng lại không hề thấy nhẹ nhõm hơn bởi mấy câu hoạt kê này.

Thôi không nghĩ nữa, mai rồi tính. Nhưng gió cứ phả vù vù bên tai, khiến tâm trạng Lâm Tư Huyền không thể nào ngồi yên. Cậu bực bội đóng cửa sổ lại, phát hiện lá cây bên ngoài vẫn đứng im lìm.

Thật sự không thể ngủ nổi, Lâm Tư Huyền buông xuôi, mở điện thoại ra tra cứu về “Vụ mưu sát lúc hoàng hôn”.

Cuốn tiểu thuyết này ban đầu được Trần Ký đăng trên blog của anh, nửa năm trước blog cải tổ, trong truyện có rất nhiều từ nhạy cảm khiến một số chương bị ẩn, cũng may có rất nhiều người đã sắp xếp lại cả bộ và đăng trên diễn đàn dưới dạng hình ảnh.

Lâm Tư Huyền bấm đại vào một bài giới thiệu cốt truyện trong số đó.

So với “Ao treo bóng ngược” hay là “Khoảng lặng ngày tàn” thì tình tiết của “Vụ mưu sát lúc hoàng hôn” lại không có quá nhiều sóng gió thăng trầm, không có quá nhiều phục bút hay cú ngoắt được dày công thiết dựng. Năm xưa Trần Ký chỉ đăng nửa phần đầu, còn có người suy đoán tác giả viết một thời gian thì thấy chưa đủ cuốn hút, thấy vô vị cho nên mới ngừng viết.

Nhưng sở dĩ có nhiều người “vật vã” cầu xin tác giả viết tiếp, sở dĩ “Vụ mưu sát lúc hoàng hôn” một bước lên mây trở thành tác phẩm được yêu thích nhất của Trần Ký, là vì nó viết rất chân thực. Trần Ký dùng ngôi thứ nhất để kể cho nên truyện có rất nhiều đoạn miêu tả tâm lý. Bối cảnh là một làng chài có thật, hiện đã trở thành một địa điểm du lịch nổi tiếng.

Những tác phẩm trước đây tập trung vào tuyến trinh thám, ân oán tình thù chỉ làm nền, hiện thực xã hội cũng chỉ được phác họa đơn sơ, nhưng “Vụ mưu sát lúc hoàng hôn” thì giống như cuốn hồi ký về cuộc đời của nhân vật chính tên Vu Sơn. Câu chuyện kể về một thanh niên làng chài chất phác, hiền lành, ngoại hình bình thường, đã bị lừa đảo, bị bức ép như thế nào, mầm mống phạm tội trong cơn khốn cùng khởi phát ra sao, để rồi hết lần này đến lần khác thoát khỏi lưỡi hái tử thần, cuối cùng sa chân vào con đường mưu sát.

Những vụ án trong truyện rất sát với thực tế, y hệt như mấy câu chuyện thường được đăng trên báo hồi xưa. Tình cảm gia đình cũng phù hợp với điều kiện hạn chế trong quá khứ, có tình yêu thương nhưng cũng có sự đòi hỏi và bóc lột tr.ần tr.ụi dưới gánh nặng khổng lồ của nghèo đói. Ngoài ra, điều khiến độc giả tranh luận không ngơi nghỉ chính là tuyến tình cảm trong truyện. Trong những tác phẩm trước thì việc yêu đương, kết hôn, ngoại tình của nhân vật chính chỉ được đề cập qua loa, còn truyện này thì lại tốn rất nhiều giấy mực để miêu tả những cảnh tình yêu lãng mạn, thậm chí còn có một số cảnh “nóng”.

Vu Sơn có quan hệ với ba người, một người là cô nàng A Châu nổi tiếng chốn lầu xanh, xinh đẹp, đẫy đà, làm cái nghề không mấy đoan chính nhưng khả năng ăn nói thì không tầm thường chút nào; một người là sinh viên mỹ thuật tên Hồ Tiểu Tâm, dung mạo bình thường nhưng rất chính trực, lương thiện và hay có những ảo tưởng kỳ lạ; người cuối cùng là Kha Nhiên, là một thanh niên mắc bệnh tâm lý mà Vu Sơn gặp được khi đã ở tuổi tứ tuần. Cậu là người nhạy cảm, yếu đuối, rất ỷ lại vào Vu Sơn khi đó đã vượt qua vô vàn khó khăn và có cho mình một chỗ đứng. Kha Nhiên cũng chính là nỗi lưu luyến và lo lắng của Vu Sơn khi anh chông chênh trước ranh giới giữa thiện và ác.

Rất nhiều người tranh cãi Vu Sơn yêu ai nhất, cũng có một số người thắc mắc tại sao cuối cùng Vu Sơn lại chọn ở bên một người cùng giới tính như Kha Nhiên. So với A Châu và Hồ Tiểu Tâm, hình tượng nhân vật Kha Nhiên là gây tranh cãi nhất, ai đã thích thì cực kỳ mê, hình tượng mong manh dễ vỡ có thể tạo ra vô vàn cảnh tượng lãng mạn; nhưng những người ở phe đối lập thì cho rằng Kha Nhiên thiếu tự lập, luôn bám víu vào người khác như phận tầm gửi.

Lâm Tư Huyền tắt trang giới thiệu cốt truyện, đường liên kết bên dưới dẫn đến một bài viết đang nổi tiếng dạo gần đây, người viết rất thần bí, tự xưng đã quen biết tác giả nhiều năm, bảo rằng cảnh tình cảm trong “Vụ mưu sát lúc hoàng hôn” được lấy cảm hứng từ cuộc sống thật của chính tác giả.

Phần bình luận bên dưới khá sôi nổi:

“Vậy Trầm Tịch là gay à?”

“Chủ thớt hỏi tác giả xem rốt cuộc Vu Sơn yêu ai nhất được không?”

“Trời đất ơi, cảnh nóng trong đó đa dạng lắm đó, nếu như đó là sự thật thì tôi thật sự không dám tưởng tượng luôn, gõ chữ thôi cũng thấy nóng nóng rồi…”

“Cái đêm Vu Sơn với Kha Nhiên ở trong nhà nghỉ, bạn đọc kĩ đi, viết cực kỳ chi tiết, mấy câu ví von đó chắc chắn phải là người có kinh nghiệm thực tế mới viết ra được.”

“Đúng đó, nhưng mà hai chương đó tác giả miêu tả bầu không khí cực kỳ nghệ thuật luôn, đọc xong có cảm giác lãng mạn kiểu bi thương, nên cũng quên hết mấy chuyện kia.”

Lâm Tư Huyền bắt đầu thấy tò mò, cậu thoát ra khỏi bài viết, đi tìm cái đoạn được đề cập.

Gần kết truyện, Vu Sơn và Kha Nhiên đi du lịch dọc theo vùng biên giới, trước khi quay về thành phố thì họ đi hẹn hò ở quán bar. Sau khi nghe ca sĩ hát nhạc post-rock hết cả đêm, cuối cùng họ có một đêm mặn nồng trong nhà nghỉ. Khi hai người tỉnh giấc thì đã là hoàng hôn ngày hôm sau.

Ở đoạn kết của chương này, Kha Nhiên nằm trong lòng Vu Sơn, giọng dỗi hờn: “Chạng vạng hôm nay chẳng đẹp gì cả, cứ tối nhờ nhờ.”

Vu Sơn mơn man gương mặt Kha Nhiên như đang an ủi, không nói gì.

Kha Nhiên không ngắm trời nữa, quay đầu lại nói với Vu Sơn: “Thôi, em ngắm anh là được rồi. Vu Sơn, em yêu anh lắm, anh có yêu em không?”

“Em hỏi câu này suốt rồi còn gì.”

“Những lần trước không tính.”

Vu Sơn hết cách: “Anh yêu em, có lần nào anh không nói yêu em đâu.”

Xời, viết ngọt thật, ngọt ngấy.

Một tên không thèm ăn đồ ngọt vậy mà có thể viết ra được lời thoại kiểu này.

Đọc xong thì điện thoại cũng hết pin, Lâm Tư Huyền thoát ứng dụng, xuống giường cắm sạc.

Cậu biết mình không nên nghĩ ngợi lung tung, nhưng vẫn không kiềm lòng được mà suy đoán. Nếu người tung tin kia nói thật thì có nghĩa là ba người này đều có bản gốc phải không nhỉ?

A Châu thì cậu không nghĩ ra, còn cô học sinh kia có hơi giống Viên Tầm, dù sao cũng đều học mỹ thuật, hơn nữa còn có tính cách chính trực mà; Kha Nhiên trên thực tế là nhân vật xuất hiện sau này, khi Trần Ký quay lại viết tiếp bộ này, cũng có nghĩa là mới gặp được hai, ba năm gần đây, là Tạ Lạc Duy ư? Cũng có thể lắm, cùng là diễn viên, hơn nữa Tiểu Tạ cũng rất ỷ lại vào Trần Ký, vậy nếu như chuyển thể thành phim thì nhân vật đó cũng sẽ cho cậu ta thủ vai nhỉ? Chắc sẽ được chuyển thể thành phim điện ảnh, lúc trước cũng có một bộ lấy chủ đề về đồng tính đoạt giải ở nước ngoài, nên khoảng hai năm nay việc kiểm duyệt phim điện ảnh có phần lơi lỏng hơn. Nhiều người muốn quay bộ này đa phần cũng vì nhắm đến giải thưởng, nếu Tiểu Tạ đóng tốt được vai này thì không chừng cũng được đề cử giải gì đó… Nghĩ đến đây, Lâm Tư Huyền chợt tỉnh hẳn.

Lâm Tư Huyền ơi, một đứa vì một vai diễn bé mọn cũng phải cân nhắc việc bán thân như mày mà đòi nghĩ giùm người ta nữa hả?

Ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ, Lâm Tư Huyền đứng dậy ra mở cửa, Tô Hồng Đào mang hai chai nước mơ chua tới.

– May quá cậu chưa ngủ. – Hôm nay Tô Hồng Đào cũng ngà ngà say, nhưng vẫn còn khỏe chán so với cái đêm uống với Bành Kiêu, ít ra đi lại cũng không chân nam đá chân chiêu.

Lâm Tư Huyền lục cái bùa cầu may từ trong túi ra đưa cho cô, cô nhận lấy sững người cả buổi, dường như suýt quên mất đây là cái gì, mãi sau mới ngộ ra:

– Trời ơi, cậu mua khi nào thế?

– Hôm đó, mình gửi ảnh cho cậu… – Lâm Tư Huyền phanh lại giọng – Là một ngày nào đó thôi, không quan trọng.

– Sao hôm nay cậu cứ nói chuyện nhát gừng thế? – Tô Hồng Đào đưa cho cậu một chai nước mơ, cười khúc khích.

Lâm Tư Huyền nghĩ một lúc rồi vẫn không dằn lòng được, cười tự giễu:

– Đào ơi là Đào, cậu hại mình thảm quá.

– Sao thế?

Lâm Tư Huyền lại không chịu giải thích:

– Thì là vậy đó.

– Suốt ngày ra vẻ bí ẩn. – Tô Hồng Đào thở đánh thượt.

Vì lần này Lâm Tư Huyền quay về không được lâu nên tối nay Tô Hồng Đào cũng không vội về, ngồi bên cạnh vừa uống nước mơ vừa nói chuyện không đâu với cậu. Cô lại kể chuyện mấy hôm trước Bành Kiêu bất ngờ đến bật ngửa ra sao ở phim trường, tuy Lâm Tư Huyền đã nghe Tí Mỡ kể rồi nhưng vẫn yên lặng nghe cô nói nốt.

Đã qua không giờ, nước mơ cũng đã uống cạn, Tô Hồng Đào cũng nên về phòng rồi.

Trước khi đi, cô mượn men say đánh bạo hỏi Lâm Tư Huyền:

– Cậu lại sắp về rồi, chúng ta tâm sự thật lòng được không? Cậu đừng nói dối nữa.

Lâm Tư Huyền hơi khựng lại, rồi đồng ý:

– Dạo này mình hiếm khi nói dối cậu rồi mà.

– Còn lâu mình mới tin. – Tô Hồng Đào nói, rồi cô hỏi tiếp – Hồi trước, tại sao cậu lại xóa số của mình?

Đây là lần đầu tiên cô hỏi về chủ đề này từ sau khi hai người gặp lại nhau.

Lâm Tư Huyền tuân thủ lời hứa, cậu không nói dối, chỉ lược bỏ một vài chi tiết:

– Vì khi đó mình thôi học, về sau gặp nhiều chuyện xui rủi, không có công ăn việc làm, cuộc sống cũng chẳng tốt đẹp gì, cho nên không muốn liên lạc với mọi người.

– Thôi được, thật ra mình cũng đoán được. – Tô Hồng Đào nói, đột nhiên quay sang nắm tay Lâm Tư Huyền – Thật ra cậu xóa số mình, mình buồn lắm. Cậu xem, mấy năm nay mình cũng có hơn gì cậu đâu, sau này dù có chuyện gì xảy ra, cậu cũng không được xóa số mình nữa.

Lâm Tư Huyền nắm lại tay cô, đồng ý:

– Dạ.

Tô Hồng Đào nói tiếp:

– Mấy năm cấp ba, thật ra mình cũng thinh thích cậu.

Lâm Tư Huyền phì cười:

– Đừng có hù tôi chứ cô nương.

Tô Hồng Đào cũng cười:

– Đừng có nghĩ nhiều, không phải kiểu thích đó đâu, mình chỉ thích vì cậu đẹp trai thôi, chắc thích được bảy ngày, sau đó trong lớp bồi dưỡng năng khiếu có người tỏ tình với mình, thế là mình đồng ý luôn.

– Cảm ơn sự công nhận của cậu với gương mặt của mình. – Lâm Tư Huyền trịnh trọng nói.

Tô Hồng Đào mắng cậu một câu, rồi đề cập tới tên một cô gái:

– Cậu còn nhớ đó là ai không?

Lâm Tư Huyền cũng hơi có ấn tượng, hình như là một bạn học cùng khối:

– Không nhớ mặt mũi ra sao nữa.

– Thôi được rồi, lúc trước nhỏ thích cậu. – Tô Hồng Đào nói – Thích cái kiểu đó đó.

Lâm Tư Huyền ngây ra giây lát, không biết Tô Hồng Đào muốn nói gì.

– Nhưng nhỏ không tỏ tình với cậu, mình hỏi vì sao, nhỏ bảo nhỏ cảm thấy cậu thích người khác rồi. Mình hỏi đó là ai, nhỏ bảo không thể nói được, sợ không hay cho cậu.

– Trước giờ mình vẫn luôn tò mò không hiểu, sao lại “không hay cho cậu”.

Lâm Tư Huyền hiểu cô muốn bày tỏ gì rồi, nhưng cậu không thể ngăn lại được nữa.

– Thật ra trước nay mình cũng suy đoán, nhưng cũng chỉ là đoán thôi. – Tô Hồng Đào nhìn cậu, hai mắt long lanh – Cho đến hôm trước, hôm chúng ta uống rượu với Bành Kiêu, cậu say bí tỉ, lúc mình dìu cậu đi, cậu đã nói chuyện một mình, nói rằng “Trần Ký, ôm tôi đi”.

Cô không cho Lâm Tư Huyền thời gian trả lời, gặng hỏi:

– Lâm Tư Huyền, cậu và Trần Ký có từng hẹn hò không?

Lâm Tư Huyền nói:

– Không.

Cậu thầm cầu nguyện trong lòng cho Tô Hồng Đào đừng hỏi tiếp nữa, nhưng lời cầu nguyện của cậu chưa bao giờ thành hiện thực. Tô Hồng Đào nói tiếp:

– Lâm Tư Huyền, cậu có thích Trần Ký không?

Lần này Lâm Tư Huyền không trả lời.

– Mình biết rồi. – Tô Hồng Đào nói – Sau này cứ như vậy nhé, nếu cậu không trả lời được thì đừng nói dối, cậu im lặng là mình hiểu rồi.

– Mình sẽ giữ bí mật cho cậu, bất cứ chuyện gì. – Trước khi về, Tô Hồng Đào nói lời cuối cùng – Mình cũng sẽ luôn ủng hộ cậu, bất cứ chuyện gì.

Căn phòng đã hoàn toàn trở về khoảng lặng vốn có. Lâm Tư Huyền ngồi trên giường, nhìn đèn đầu giường cũng thấy chói mắt. Cậu vươn tay vớ lấy bao thuốc thì phát hiện trống trơn.

Cậu thích Trần Ký ư? Làm gì có chuyện đó. Những chuyện năm xưa cậu làm đều là vì ghét Trần Ký; sự hụt hẫng hai hôm nay là sự phẫn nộ vì bị từ chối và nỗi bất an về tương lai bấp bênh vô định.

Cậu không thể nào thích Trần Ký.

Ít nhất thì trong những khoảnh khắc tim đập dồn dập như trống trận, máu đỏ sục sôi trong huyết quản thời niên thiếu, cậu luôn tự lừa dối mình như vậy.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com