Khi tự chúc mừng sinh nhật 28 tuổi của mình, Lâm Tư Huyền cảm thấy mình đã trở thành một người trưởng thành khá chín chắn rồi, bất kỳ chuyện gì cũng có thể thản nhiên chấp nhận.
Giờ phút này cậu phát hiện mình quá ngây thơ.
Cậu nhìn màn hình điện thoại bằng ánh mắt khó tin, vẫn không thể tin nổi người tên S này là tài khoản WeChat của Trần Ký. Thậm chí cậu còn nghi ngờ mình đang mơ một cơn ác mộng lấy chủ đề là “Xấu hổ”, cậu rất muốn vả mình một bạt tai cho tỉnh nhưng nghĩ tới cái mặt mình bây giờ là thứ tài sản ít ỏi còn sót lại nên đành nhịn.
Trời đất ơi, Lâm Tư Huyền, mày đã gửi cho người ta những câu gì rồi hả!
Cậu vội vàng lướt lên đọc lại, từ câu mở đầu “Khỉ đột với gấu đánh nhau thì con nào thắng” cho đến “Năm xưa mình đã làm những chuyện không hay với Trần Ký”, càng đọc thì huyết áp càng tăng lên.
Sự thật đấm cho Lâm Tư Huyền hồn xiêu phách lạc, cậu dùng một gam lý trí còn sót lại để suy nghĩ, tại sao tên WeChat của Trần Ký lại là S? Silent? Hay là Thước trong Trần Thước (*)?
(*) Từ “thước” phát âm là /shuo/, Silent là im lặng, là “trầm tịch”
Nhưng Trần Ký không cho cậu dư thời gian nghiền ngẫm, không lâu sau đã nhắn tin thứ hai: “Qua đây nội trong hai tiếng.”
Lâm Tư Huyền ở trong phòng hút hết một điếu thuốc nữa, sau đó đi sang phòng 427 với tâm trạng như đang đi ra pháp trường trước khi “deadline” hai tiếng kết thúc.
Cửa phòng mở hé không khóa, Lâm Tư Huyền theo thói quen giơ tay lên định gõ cửa, nhưng nghĩ một hồi lại đẩy cửa đi vào luôn.
Cậu biết tại sao Trần Ký muốn mình qua ngay bây giờ, vì Trần Ký đang mặc một chiếc jacket đen, laptop khép lại, hẳn là đang chuẩn bị ra ngoài. Mấy ngày không gặp, hình như mái tóc Trần Ký lại ngắn đi một ít, trông nhanh nhẹn hơn.
Giờ đây, những trò giả vờ mất trí nhớ, giả ngơ, giả điếc đều trở nên vô nghĩa trước sự cố dở khóc dở cười này.
Lâm Tư Huyền thử ướm lời một cách tự nhiên, nhưng lúc này cậu không khác gì những diễn viên không nắm bắt được vai diễn, không thể nào tìm được cảm xúc cho lời thoại của mình.
– Vậy cậu đã nghiên cứu ra chưa? – Cuối cùng vẫn là Trần Ký hỏi trước – Khỉ đầu chó và gấu, con nào mạnh hơn?
– Là khỉ đột.
Lâm Tư Huyền sửa lời anh bằng nụ cười giả trân, chắc Trần Ký dành hết lời chế nhạo trong đời anh cho cậu cả. Lâm Tư Huyền cố gắng giữ tâm trạng bình tĩnh:
– Lúc trước gửi lời mời kết bạn, sao anh không giới thiệu bản thân?
Trần Ký trả lời cậu:
– Vậy cậu đã giới thiệu bản thân chưa?
Hình như là chưa.
Lâm Tư Huyền hỏi tiếp:
– Anh cũng biết tôi hiểu lầm rồi, sao không chỉnh lại tôi?
Trần Ký cụp mắt nhìn cậu:
– Nếu tôi chỉnh cậu thì sao mà xác nhận được bệnh mất trí nhớ và lú lẫn của cậu bộc phát theo cơn?
Quả nhiên, ban đầu còn cổ vũ mình lên đánh đàn chẳng qua chỉ là chiêu “nắn gân” cuối cùng.
Còn mình thì ngây thơ nhắn tin cảm ơn… Muốn đấm cho phát quá. Tiếc là đánh không lại, chưa kể lần này mình đến đây là để nhờ vả người ta.
Trần Ký hỏi cậu:
– Tại sao lại giả vờ mất trí nhớ?
Lâm Tư Huyền trầm ngâm một chốc rồi đáp:
– Anh phanh phui hết rồi còn gì. Ngày xưa tính tình tôi trẻ con, non nớt chưa hiểu chuyện nên đã… ờm… làm một số chuyện không phải với anh, tôi thành thật xin lỗi. Con người tôi giả tạo, hèn nhát, thiếu trách nhiệm, cho nên muốn trốn tránh, tiếc là đầu óc chưa đủ thông minh, thủ đoạn vụng về nên vẫn bị anh vạch trần.
Làm thinh một hồi, Trần Ký mới trả lời:
– Cậu tự đánh giá bản thân cũng khá toàn diện đấy.
Đây là một trong những kỹ năng Lâm Tư Huyền học được trong mấy năm gần đây. Tự giễu và đánh giá thấp bản thân trước, như vậy người khác sẽ không thể khinh miệt mình.
Nghe được câu trả lời này, Lâm Tư Huyền tự dưng nhớ tới những lời trước đó Trần Ký đã nói, câu hỏi vặn “Tôi không nên ghét cậu sao” và câu “Tôi cũng ghét cay ghét đắng cậu” khi lại một lần nữa Lâm Tư Huyền có những hành vi tồi tệ.
Lâm Tư Huyền cảm thấy da mặt mình cũng dày phết, bắt đầu hối hận vì đã đến đây.
Nhưng đến thì cũng đến rồi, phóng lao phải theo lao thôi:
– Tất nhiên rồi, dù sao cũng tới tuổi này rồi mà vẫn chưa làm gì ra hồn, ít ra cũng biết thân biết phận chứ. Có thể vì tôi trời sinh ngu dốt, cũng chẳng nên thân, cho nên dạo này không tìm được công việc, nghe nói anh cuối cùng cũng đồng ý cho quay “Vụ mưu sát lúc hoàng hôn” rồi, hy vọng anh độ lượng đừng so đo với kẻ hèn như tôi, niệm tình chúng ta từng là bạn học với nhau, anh xem thử có vai nhỏ nào thích hợp với tôi không.
Không ngờ nói chuyện này ra dễ hơn cậu tưởng.
Trần Ký hỏi như có điều suy nghĩ:
– Ai nói với cậu chuyện phim sắp được quay?
Lâm Tư Huyền không định bán đứng người tốt:
– Tôi nghe tin hành lang.
– Ồ. – Trần Ký hiểu ra – Là giám đốc Lý.
Lâm Tư Huyền còn chưa kịp phản ứng sao chuyện bí mật này lại bị lộ tẩy thì đã nghe Trần Ký nói tiếp:
– Nhưng như cậu đã nói, năm xưa cậu làm chuyện không hay với tôi, tại sao tôi phải giúp cậu?
Lâm Tư Huyền sững ra một chốc rồi tiếp lời:
– Tôi biết tôi vô liêm sỉ, nhưng nghĩ mấy vai nhỏ này chỉ cần anh nói một tiếng là người ta chịu rồi nên mới mặt dày đến thử xem sao. Nếu anh không muốn gặp lại tôi thì thôi, còn nếu anh muốn thì có thể sai bảo tôi làm tài xế để trút giận chuyện năm xưa.
– Ừm, tài xế chưa kéo cần số đã đạp chân ga.
… Nhưng xe vẫn đi được đấy thây.
Lâm Tư Huyền nhịn cơn tức, tiếp tục bổ sung:
– Tôi cũng có thể làm những việc khác.
– Vậy ư? – Giọng Trần Ký ráo hoảnh – Sửa xe đạp và dọn dẹp phòng, cậu làm được việc nào?
– … – Lâm Tư Huyền cười giả lả – Nếu tôi tận tâm thì có thể lau sạch bàn.
Căn phòng rơi vào cõi lặng, lặng đến nỗi Lâm Tư Huyền tưởng anh đang nghiêm túc suy nghĩ về tính chân thực của câu nói đó, cậu đang định bổ sung thêm một vài ví dụ mình lau bàn bóng loáng thành công thì nghe thấy Trần Ký hỏi:
Không biết tại sao, giọng điệu Trần Ký nói chuyện bình thường lúc nào cũng điềm tĩnh và lạnh lùng, nhưng lần này Lâm Tư Huyền lại cảm thấy câu hỏi của anh có phần nghiêm nghị hơn.
Lâm Tư Huyền chưa đọc tác phẩm gốc, nhưng “Vụ mưu sát lúc hoàng hôn” rất nổi tiếng trên mạng, cậu gần như nắm được đại khái cốt truyện sau nhiều lần lướt video ngắn. Cậu còn định trước khi đi tìm Trần Ký sẽ đọc kĩ lại một lần, nhưng trong vòng hai tiếng chắc chắn là không đọc kịp rồi.
Nếu đã tự ứng cử, Lâm Tư Huyền đành trả lời:
– Đọc rồi.
– Vậy cậu thấy thế nào?
Một tác phẩm nổi tiếng như vậy, bản thân cậu cũng không có tư cách bình phẩm ngông cuồng:
– Viết rất chắc tay, nếu không cũng chẳng được nhiều người yêu thích đến thế.
Trần Ký bật cười. Số lần anh cười không nhiều, đa số đều là cười giễu cậu. Còn nụ cười bây giờ cũng tương tự như cười giễu nhưng cũng không hoàn toàn giống, nhìn lướt qua thì có vẻ khinh miệt, nhưng nhìn kĩ thì lại thoáng có vẻ giải tỏa.
– Vậy à? – Trần Ký nói.
Rõ ràng là anh đang cười, nhưng không hiểu sao Lâm Tư Huyền lại thấy nơm nớp bất an, áp lực đến mức cậu không muốn nán lại đây lâu, bèn hỏi thẳng:
– Vậy… chuyện này thế nào, anh có cân nhắc tôi không?
– Không cần đâu. – Trần Ký nói – Nếu đã từng là bạn học, hẳn cũng cũng biết tôi không phải là người trọng tình nghĩa.
Từ chối rồi. Trần Ký từ chối rồi. Lâm Tư Huyền bị Trần Ký từ chối rồi.
Thôi vậy, thật ra đây cũng không phải lần đầu. Ngay cả khi cậu vẫn còn là kẻ cậy quyền cậy thế bắt nạt người ta thì Trần Ký cũng đã không chịu khuất phục, thản nhiên từ chối cậu. Bây giờ quyền quyết định nằm trong tay người ta thì có từ chối cũng là chuyện bình thường.
Thực tế thì khi Lâm Tư Huyền đến tìm Trần Ký là cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi. Lúc trước cố tranh thủ rất nhiều cơ hội, người dưng còn đưa ra hàng tá lý do để từ chối, Trần Ký căm hận cậu như vậy thì càng hợp tình hợp lý thôi.
Trước khi vào giấc, Lâm Tư Huyền đã dùng hai lý do nói trên để thuyết phục bản thân, nhưng khi nhắm mắt lại thì trong đầu cứ phát đi phát lại ba từ kia, “Không cần đâu”.
Không cần đâu. Không cần đâu. Không cần đâu.
– Mẹ nó. – Lâm Tư Huyền mở mắt ra, vỗ vào mặt mình, ban ngày nhịn không ra tay nhưng cuối cùng cũng phải vả mặt – Có cái gì để mày bận tâm đâu hả.
Dù Lâm Tư Huyền không hiểu điều gì khiến mình canh cánh trong lòng, nhưng tối đó cậu vẫn mất ngủ, tệ hơn là hôm sau cậu còn phải quay bù.
Cũng may nội dung cần quay không phải cảnh gì quan trọng, cậu chỉ cần cà lơ phất phơ xuất hiện, nói hai câu chẳng có gì ghê gớm. Diễn viên đảm nhiệm vai cố vấn tâm lý cũng rất dịu dàng, dù Lâm Tư Huyền có ngáp cả ngày ở phim trường thì cũng chỉ tốt bụng hỏi thăm:
– Tối qua cậu ngủ không ngon à?
Lâm Tư Huyền gật gù:
– Lúc ngủ hơi vẹo cổ.
– Tôi có đem theo mấy cái gối dự phòng, tôi cho cậu mượn nhé?
– Không cần… – Lâm Tư Huyền khựng lại – … đâu.
– Sao thế? – Đối phương chọc – Ba từ này khó nói quá à.
Tiến độ quay rất thuận lợi, thậm chí còn tốn ít thời gian hơn lần đầu quay, chưa tới ba tiếng đã xong xuôi rồi.
Lâm Tư Huyền mệt mỏi rã rời, về phòng rửa mặt qua loa rồi chui về giường, nhưng vẫn không sao ngủ được.
Cứ thế, ý thức trôi lơ lửng đến tận tối, cả ngày chưa ăn gì cuối cùng cũng thấy đói. Lâm Tư Huyền đặt cho mình phần hamburger, vừa đặt đơn xong thì nhận được điện thoại của Tô Hồng Đào.
Bên chỗ cô khá ồn ào:
– Tối nay cậu không đi ăn tiệc à?
– Tiệc gì?
– Tiệc sinh nhật của Tạ Lạc Duy, cậu ta mời cả đoàn đi ăn.
– Cậu ta không gọi mình.
– Úi, chắc cậu mới về nên trợ lý cậu ta không nghĩ tới. – Tô Hồng Đào nói – Cậu muốn tới đây không? Mình thấy có nhiều người tới ăn ké lắm, nhân viên phục vụ thêm bảy, tám cái ghế rồi.
– Không cần… – Bà mẹ, sao tần suất sử dụng ba từ này nhiều khiếp vậy – … đâu.
– Sao ấp úng vậy? Thôi, không tới cũng được, tối nay có thêm diễn viên mới, chắc uống dữ lắm, cậu mà tham gia là say đứ đừ luôn, đến cả Trần Ký còn uống nửa cân rượu trắng rồi đấy.
– Trần Ký?
– Ừ, giờ còn chưa xong nữa kìa, có mấy tên trợ lý đến mời rượu móc nối quan hệ, nài nỉ ỉ ôi, Trần Ký ngoài miệng không nói gì nhưng rượu thì vẫn uống.
Giỏi thật.
Trước giờ Trần Ký rất ghét rượu chè thuốc lá, hôm bấm máy bao nhiêu người mời mà anh cũng chỉ nhấp môi, cũng chẳng có ai dám nói nặng nói nhẹ gì anh. Hôm nay đúng là ngày đặc biệt rồi, ngay cả Trần Ký mà cũng phá lệ.
– Có còn nghe không đấy? – Tô Hồng Đào thấy cậu không đáp lời, bèn gọi – À phải rồi, lát mình về sẽ đến tìm cậu, cậu bảo có đồ gì muốn đưa mình mà.
Là bùa cầu may, lần này không được quên nữa. Lâm Tư Huyền nói:
– Được, xong tiệc cậu cứ lên thẳng phòng 417.
Công tác giao hàng ở Tích Quan khá chậm, nhưng hôm nay thì chậm bất thường. Lâm Tư Huyền chơi điện thoại hơn tiếng đồng hồ mà vẫn không nhận được điện thoại, khi chuyển sang ứng dụng giao hàng mới thấy hàng đã giao từ nãy rồi, nhân viên giao hàng còn chụp ảnh treo trước cửa cho cậu.
Lâm Tư Huyền thong thả xỏ dép đi ra cửa. Cái áo phông trên người cậu chắc hẳn đã gắn bó với cậu, năm, sáu năm rồi, ban đầu nó là áo mặc ra đường, nhưng vì càng giặt thì cổ áo càng dão, nên cuối cùng trở thành đồ ngủ. Nhưng chỉ là mở cửa thôi, cũng không phải ra ngoài, Lâm Tư Huyền nghĩ thế, nhưng ra tới cửa thì không thấy đồ ăn của mình đâu.
Cậu nghi hoặc dáo dác nhìn quanh, cuối cùng phát hiện nó được treo trên tay nắm cửa phòng 427. Lâm Tư Huyền thở dài, đi sang lấy. Vừa chạm tới túi bóng thì nó đã rơi bộp xuống đất.
Cậu giao hàng này hay thật, không chỉ hấp tấp không chịu nhìn thông tin đặt hàng mà đến cả một nút buộc tử tế cũng lười cột.
Khoai tây và tương cà rơi xuống đất, Lâm Tư Huyền bó tay ngồi xổm xuống thu dọn, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có người hỏi:
– Cậu làm gì ở đây?
Chủ nhân phòng 427 về rồi.
Lâm Tư Huyền quay đầu lại, chưa kịp nhìn rõ mặt thì đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, tối nay Trần Ký uống quá chén thật. Nhưng thế giới này thật bất công, Trần Ký không thích uống rượu thế mà lại uống rất cừ, ít ra bây giờ cũng đứng một cách đường hoàng trước mặt cậu, không hề có dấu hiệu say xỉn nào.
– Người giao hàng giao nhầm phòng. – Lâm Tư Huyền vừa nhặt đồ vừa giải thích.
– Thật vậy sao?
– Thật mà, chắc cậu ta nhìn nhầm một con số. – Đúng là trùng hợp, Lâm Tư Huyền lại giải thích, nghĩ đến lời Tô Hồng Đào nói trong điện thoại, cậu chêm thêm – Anh yên tâm, hôm qua tôi chỉ thuận miệng nhờ vả vậy thôi, không nài nỉ ỉ ôi anh đâu.
Xem ra lời giải thích có hiệu quả, Trần Ký không chất vấn nữa, cũng không ra tay giúp đỡ, chỉ đứng đó nhìn Lâm Tư Huyền nhặt khoai tây trên sàn lên.
Khi chỉ còn lại ba miếng khoai tây, Trần Ký nói:
– Nếu cậu rất cần cơ hội này thì có thể thử.
Lâm Tư Huyền dừng tay, cậu chưa hiểu ý của anh.
Câu nói này rất quen thuộc, dường như nhiều năm về trước cậu đã từng nghe rồi thì phải. Chính là cái lần cậu được nghỉ hè, hứng lên muốn đi đóng phim, người kia nói cậu diễn chưa đủ “thoáng”, nếu cậu rất cần cơ hội này thì có thể thử, họ có thể mở lớp bồi dưỡng 1-1 cho riêng cậu.
– Ý anh là gì? – Lâm Tư Huyền nói đùa – Chắc không phải bảo tôi “thị tẩm” đấy chứ?