Mưu Sát Hoàng Hôn

Chương 25: [Bụi trần lang thang (II)] Phóng lao phải theo lao



Một lần nọ, Lâm Tư Huyền vô tình đọc được một câu thế này trong một quyển sách: “Bánh răng số mệnh lặng lẽ lệch đi lúc nào không biết, mà khi ngoái đầu nhìn lại, ta chẳng thể nào nhận ra dù là một vết xước.”

Cậu cảm thấy câu này khá có lý. Vì xét từ kết quả, cuộc đời cậu đã phạm quá nhiều lỗi lầm, nhưng cậu lại không biết cụ thể nên quy tội cho sát na nào.

Mùa thu năm đó, bức tường graffiti sau trường vẫn bị phá dỡ. Lần này không liên quan gì đến việc xây dựng môi trường văn hóa, chỉ là lãnh đạo cấp cao khi đi thị sát các trường học thì cho rằng những mảnh đất hoang đó tiềm ẩn nguy cơ mất an toàn, nên yêu cầu tu sửa lại. Nhà trường hưởng ứng rất nhanh, công văn vừa ra là ngay tuần sau đội thi công đã vào đến cổng trường.

Không biết có phải là ông trời xếp đặt khéo quá hay không, vào cái ngày bức tường bị phá dỡ, Lâm Tư Huyền nhìn thấy bức ảnh tại đám cưới Vu Nhụy trên blog của chị.

Trước giờ chị luôn là người có mắt thẩm mỹ, váy cưới đuôi cá, đám cưới ngoài trời kiểu Âu Mỹ, nhìn chú rể có vẻ cũng là người theo ngành nghệ thuật, tóc dài hơn đàn ông bình thường. Vu Nhụy đeo nhẫn cưới trên ngón áp út, từ hồi mới lên đại học là chị đã nói với Lâm Tư Huyền rằng khi kết hôn, chị muốn mua nhẫn cưới của một thương hiệu nước ngoài, ý tưởng thiết kế là hình hoa anh đào đang nở rộ, nhìn nghiêng cũng có thể thấy được năm cánh hoa.

Quả nhiên, cuối cùng chị vẫn chọn kiểu nhẫn ấy, chỉ tội Lâm Tư Huyền không được tận mắt chứng kiến. Lâm Tư Huyền bình luận một dòng “Chúc mừng” trên blog của chị, hôm sau Vu Nhụy gọi cho cậu sau một thời gian dài. Giọng chị ra chiều áy náy, giải thích rằng không phải mình quên mời Lâm Tư Huyền mà do đám cưới tổ chức ở xa quá, mà Lâm Tư Huyền phải mấy tháng nữa mới đủ 18, cô khó mà chịu trách nhiệm cho những rủi ro khi để một cậu bé chưa đủ 18 tuổi một mình đi tới thành phố khác.

– Chị Nhụy, chị nghĩ nhiều quá rồi. – Giọng Lâm Tư Huyền ráo hoảnh – Dạo này em cũng bận học bồi dưỡng diễn xuất, chị mời em thì em cũng không có thời gian.

– Thời gian trôi qua nhanh thật, em sắp lên đại học luôn rồi. – Ngữ điệu của Vu Nhụy nghe nhẹ nhõm hơn, sau đó cô báo tên một địa danh – Có phải cuối năm em sẽ đến đó thi không? Lúc đó có một triển lãm tranh, nếu em muốn thì chúng ta có thể gặp nhau.

– Được ạ, vậy tới lúc đó mình liên lạc sau nhé. – Lâm Tư Huyền do dự một chốc, vẫn nửa đùa nửa thật – Mảnh đất phía sau trường bị đập đi xây lại rồi, nếu không sau này chị nổi tiếng thì vẫn có thêm một địa điểm check-in.

Vu Nhụy chưa hiểu lắm:

– Sau trường? Check-in gì?

Lâm Tư Huyền khựng lại giây lát, rồi cười bảo:

– Ý em là sau này chị nổi tiếng rồi thì các sinh viên học mỹ thuật đều sẽ đến trường cũ của chị để check-in.

Một lần nữa Lâm Tư Huyền nhận ra, chỉ khi bản thân mình không còn lưu luyến, không còn chấp niệm, không còn vướng bận, thì rất nhiều chuyện sẽ trở nên đơn giản hơn. Giống như lòng tốt xuất phát từ lòng thương hại mà Vu Nhụy trao cho cậu, đó vốn chỉ là một phần tính cách lương thiện của chị mà thôi. Sau vài lần đổi mùa thay lá, hoa nở rồi tàn, những chuyện cũ đó nên được đào thải, không cần dừng bước, không đòi hỏi khắt khe.

Nghĩ đến đây, cậu nhếch khóe miệng như thể vừa giải ra đáp số của một bài toán khó. Bỗng nhiên, có một chiếc pudding chuối được gói trong bao bì đẹp đẽ đặt xuống trước mặt cậu.

Lâm Tư Huyền hơi khó hiểu:

– Đây là gì?

Ngẩng đầu lên thì phát hiện Trần Ký đang nhìn cậu bằng ánh mắt vô cảm:

– Còn gì nữa.

Thấy cậu vẫn chưa phản ứng kịp, Trần Ký bổ sung:

– Lâm Tư Huyền, hai tuần trước chính cậu nói loại pudding này chỉ bán vào thứ Tư, tuần nào cậu cũng phải ăn cho bằng được, ít nhất cậu cũng nên nhớ lời cậu nói đi chứ.

Học kỳ một lớp 12, cách đợt thi năng khiếu còn vài tháng nữa, buổi sáng Lâm Tư Huyền đến trước, chiều thì đi học lớp năng khiếu, tối về lại phòng thể chất mà trường dành riêng cho cậu để cậu luyện tập.

Dạo gần đây, cuộc sống Lâm Tư Huyền có rất nhiều thay đổi.

Không biết Lã Như Thanh được ai giới thiệu, bắt đầu đi chùa thường xuyên, thời gian nán lại cũng ngày một dài hơn, dần dần từ ba ngày, năm ngày rồi đến cả nửa tháng. Đình Thủy Tạ yên tĩnh được một thời gian, cho đến một ngày nọ Lâm Tư Huyền trở về nhà từ trung tâm năng khiếu, nhìn thấy người phụ nữ mang thai kia.

Có lẽ là Lâm Hoằng sơ suất, hoặc cũng có thể là ông ta cố ý, vì nửa năm nay, sản nghiệp dưới tay Lâm Hoằng phát triển ngày càng vượt bậc, dần dần khiến ông manh nha nảy sinh ý nghĩ muốn thoát khỏi gông cùm.

Phản ứng đầu tiên của Lâm Tư Huyền là báo cảnh sát, thậm chí tay cậu cũng đã ấn xong số 110 rồi, nhưng lại phát hiện người phụ nữ kia cũng ngạc nhiên về cuộc gặp này y như cậu vậy, thậm chí là còn lúng túng hơn. Lâm Tư Huyền chợt hiểu ra, Lâm Hoằng không hề yêu cô ta, chẳng qua là lợi dụng sự ngoan hiền của cô ta để khỏa lấp ha.m mu.ốn chi phối của mình. Dù hôm nay cậu có làm gì cô ta đi nữa thì người bị tổn thương cũng không phải là Lâm Hoằng.

Cuối cùng Lâm Tư Huyền không báo cảnh sát, cũng chẳng làm gì hết, chỉ là từ hôm ấy trở đi, cậu càng không muốn quay về Đình Thủy Tạ nữa. Vì vậy, dù đã được công nhận tài năng trong đợt tập huấn kỳ nghỉ thì mỗi tối cậu vẫn chọn ở lại trường luyện tập.

Và như một lẽ đương nhiên, cậu yêu cầu Trần Ký hết tiết tự học cũng phải tới phòng thể chất, làm bài tập trong khi đợi Lâm Tư Huyền luyện tập. Nguyên nhân là vì khi Lâm Tư Huyền luyện tập thì có lúc cần phải quay phim nên cần có người hỗ trợ. Đương nhiên, đây chỉ là cái cớ mà thôi, dù sao thì chuyện quay phim một mình cậu cũng tự làm được, nguyên nhân sâu xa hơn chính là nếu làm như vậy thì Lâm Tư Huyền bất cứ lúc nào cũng có thể sai bảo Trần Ký xuống lầu mua nước cho mình, và sau khi luyện tập xong, cậu có thể bắt Trần Ký dọn dẹp phòng tập, trả lại tình trạng sạch sẽ vốn có.

Lâm Tư Huyền không nhớ mình và Trần Ký đã duy trì mối quan hệ kỳ quặc này bao lâu, mới đầu cậu không định thực hiện kế hoạch này lâu dài. Tuy không thừa nhận nhưng động cơ ban đầu của cậu quả thật xuất phát từ tâm lý trả thù sau khi cảm thấy tự ái. Thậm chí cả câu nói nhảm gì mà “ba mươi tuổi, bốn mươi tuổi” gì đó cậu nói vào hôm say rượu cũng chỉ để đáp trả lời khước từ của Trần Ký.

Khách quan mà nói thì Trần Ký không phải là một đối tượng có thể đem lại giá trị cảm xúc cho người bắt nạt, anh chưa bao giờ thể hiện vẻ cam chịu sau khi bị áp bức, hay là hối hận về việc lúc trước đã xốc nổi khiêu khích đến mức rước họa vào mình, đến cả việc Lâm Tư Huyền cố ý lưu số của anh là “Servant”, anh cũng không hề để bụng. Mặt khác, anh lại là một người thi hành nhiệm vụ khá xuất sắc, đến nỗi Lâm Tư Huyền đã trải qua một khoảng thời gian cực kỳ sảng khoái mà không phải lo nghĩ gì.

Giống như bây giờ, Lâm Tư Huyền dửng dưng ăn chiếc pudding chuối kia, còn nhàn hạ nói mấy câu ngứa đòn:

– Đành chịu thôi, tôi trăm công nghìn việc, quên này quên kia cũng dễ hiểu mà.

Đương nhiên Trần Ký không để ý đến cậu, chỉ mở vở bài tập của mình ra.

Nói là luyện tập, nhưng ở lại phòng tập chẳng qua chỉ là cái cớ để Lâm Tư Huyền không phải về nhà sớm. Phòng tập có một chiếc giường xếp đơn giản, hầu hết thời gian cậu đều nằm trên đó đọc kịch bản hoặc là nằm chơi trò chơi.

Thỉnh thoảng Lâm Tư Huyền cũng lên tiếng quấy rầy Trần Ký làm bài, ví dụ như đọc đến một câu thoại nào đó:

– Ánh mặt trời rớt trên vai em, em bắt đầu nở nụ cười.

Đọc xong còn lèm bèm:

– Vậy nếu đến đây vào mùa đông chắc nửa tháng trời khỏi có cơ hội cười luôn.

Sự kiên định của Trần Ký đúng là hơn người, anh thường hay chọn cách không quan tâm.

Thi thoảng Lâm Tư Huyền không chỉ đọc kịch bản mà còn đọc một vài tập thơ mượn từ thư viện.

– Ta cô độc đứng giữa lòng đất mẹ, bị một tia nắng đâm xuyên qua lồng ng.ực, chớp mắt đã là đêm muộn. – Lâm Tư Huyền đọc xong, khó hiểu hỏi – Nghĩa là gì vậy, sao tôi đọc chẳng hiểu?

Có lúc Trần Ký cũng sẽ đáp cho có lệ:

– Vậy thì chọn đoạn nào hiểu mà đọc.

Hai ngày cuối tháng, Trần Ký đi thành phố khác để tham gia kỳ thi tuyển sinh riêng, ba ngày không tới trường.

Có lẽ vì chuyển mùa, nên không có gì bất ngờ, Lâm Tư Huyền vốn sinh hoạt không điều độ đã bị cảm.

Đối với cậu, đổ bệnh không phải là chuyện hiếm gặp, cậu đã quen mang theo bên mình những bệnh vặt như đau đầu, đau bụng rồi. Mỗi tội dạo này sức đề kháng kém nên bệnh nặng hơn, mệt mỏi toàn thân, đi lại cũng thấy choáng váng.

Nhưng cậu không đi khám, uống đại một loại thuốc nào đó nghe quen tai, gồng mình duy trì lịch trình thường ngày– trường học, trung tâm năng khiếu, sau đó là về nhà khi trời khuya lắc khuya lơ.

Thực tế chứng minh không nên uống thuốc tầm bậy tầm bạ. Gắng gượng được ba ngày, ngày thứ tư đến trường cậu đã bắt đầu có dấu hiệu thần trí không tỉnh táo. Lâu Thù Vi nói chuyện với cậu mà cậu còn không nghe thấy:

– … Mày nói gì cơ?

– Tao bảo, bố tao cắt sinh hoạt phí của tao rồi, cho tao mượn 1000 tệ được không, tối nay tao muốn mời một em đi ăn món Tây. – Lâu Thù Vi cạn lời nhìn cậu – Một ngàn tệ chỉ là muỗi với mày thôi mà, có cần phải giả điếc không hả!

Lâm Tư Huyền đưa luôn thẻ ngân hàng cho nó:

– Tao gửi mật khẩu cho mày, mày tự rút đi.

Lâu Thù Vi vui mừng khôn xiết, cho cậu một cái ôm nồng thắm:

– Đờ mờ, sao người mày nóng vậy, mày không sao đấy chứ?

– Không sao. – Lâm Tư Huyền lắc đầu – Mày đi đi.

Lâu Thù Vi cúp tiết buổi chiều, Lâm Tư Huyền cũng xin nghỉ lớp bồi dưỡng năng khiếu buổi chiều, nhưng cậu không muốn đi bệnh viện, cũng không muốn về nhà, thế là lại đến phòng tập nằm trên chiếc giường xếp kia.

Càng nằm càng thấy lạnh, Lâm Tư Huyền gọi cho Lâu Thù Vi nhưng không ai nghe máy. Cậu đành gửi tin nhắn bảo nó nhờ người mua cho mình ít thuốc hạ sốt.

Lâm Tư Huyền dùng chút ý chí còn sót lại lục tìm xung quanh, không ngờ trong tủ phòng tập thật sự có nhiệt kế. Lâm Tư Huyền mơ màng lấy ra đo nhiệt độ, thấy đặt báo thức cũng tốn sức nên vớ lấy một cái đồng hồ cát trang trí, dốc ngược nó lại, tự nhủ khi nào cát chảy hết thì có thể lấy nhiệt kế ra.

Nhưng nhìn cát chảy rất thôi miên, Lâm Tư Huyền cứ thế mà ngủ quên mất.

Khi tỉnh dậy thì trời đã tối sầm.

Không chỉ trong phòng mà cả tòa nhà cũng không còn ánh sáng, im ắng như thể thời gian đã ngưng đọng. Tựa như Lâm Tư Huyền ngủ một giấc tỉnh dậy đã bị đưa đến nơi không còn ai, cậu chợt nảy sinh một ảo giác rằng mình đã bị thế giới bỏ quên.

Lâm Tư Huyền tuy sốt cao nhưng vẫn chưa đến mức lú lẫn, biết mình không vượt thời gian, chỉ là ngủ lâu quá, cả trường đều đã về hết rồi. Lâm Tư Huyền không còn sức ngồi dậy, cậu móc điện thoại ra xem thời gian thì phát hiện điện thoại cũng cạn pin.

Làm sao đây? Có khi bảo vệ cũng đi tuần tra xong luôn rồi, dù cậu có ra được khỏi trường thì cũng không gọi được cho tài xế, thẻ ngân hàng thì đưa cho Lâu Thù Vi, trên người không có đồng xu cắc bạc nào.

Hay là ngủ luôn ở đây đến khi trời sáng? Nhưng ở đây còn chẳng có tấm chăn nào.

Suy nghĩ thôi cũng mất sức, Lâm Tư Huyền nghe tiếng còi xe yếu ớt từ xa, mặc cho bóng tối nuốt chửng mình.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên đèn được mở lên. Cậu nghiêng đầu thì nhìn thấy ở cửa có một bóng người quen thuộc.

Hốc mắt ngấn lệ trước luồng sáng chói mắt đột ngột ập đến, Lâm Tư Huyền hỏi Trần Ký:

– Sao cậu tới đây?

– Hôm qua cậu nhắn tin, bảo giá đỡ quay phim bị hỏng, – Tuy không nhìn thấy mặt, nhưng Lâm Tư Huyền biết chắc chắn Trần Ký đang thở dài, cảm thán rằng mình lại không nhớ lời mình đã nói – Bảo tôi cầm về sửa mà.

– Nên cậu đến luôn bây giờ à?

– Chứ sao? – Giọng Trần Ký từ xa tiến lại gần – Cậu bảo mai cậu cần dùng.

Có lẽ giọng của một người còn sống sờ sờ đem lại sinh khí, cuối cùng Lâm Tư Huyền cũng chống người ngồi dậy, sau đó nghe thấy một câu ngắn ngủn:

– Nằm yên.

Lâm Tư Huyền khựng lại, nhìn xuống đất theo hướng ánh mắt của Trần Ký, là nhiệt kế thủy ngân cậu làm rơi vỡ.

Cậu nghe thấy Trần Ký cười nhạo mình:

– Lần đầu tiên tôi thấy một người thiếu khả năng tự lập đến vậy.

Lâm Tư Huyền rất muốn phản bác anh, rằng từ hồi tiểu học là mình đã tự đi bệnh viện khám một mình rồi, rằng tất cả những kỹ năng sinh tồn cậu có đều do một mình mình mày mò ra, tuyệt đối không phải hạng người như anh miêu tả.

Tiếc là bây giờ Lâm Tư Huyền không có sức phản biện, chỉ biết trơ mắt nhìn Trần Ký quét hết các hạt thủy ngân rồi bỏ vào thùng rác, sau đó tiếp tục giễu cợt:

– Đổ bệnh mà đi nằm ngủ ở chỗ không người, đúng là không sợ chết.

– Thì sao? Tôi chết thì cậu được giải thoát phải không? – Toàn bộ sức lực của Lâm Tư Huyền đều dùng để kìm nén nụ cười này – Xin lỗi nhé, sức tôi cứng lắm.

– Cứng sao bằng cái đầu cậu. – Tối nay Trần Ký nói nhiều hơn bình thường – Muốn ngủ thì về nhà mà ngủ.

– Không dậy nổi, cậu cõng tôi đi. – Lâm Tư Huyền nói như đó là một điều hiển nhiên – Điện thoại tôi hết pin rồi, không gọi được cho tài xế, cậu bắt xe đưa tôi về đi.

Lúc trước Lâm Tư Huyền cũng từng bắt Trần Ký cõng một lần, vì hôm đó mưa to, cống nước của trường bị nghẹt, ngập cả một khoảnh sân, Lâm Tư Huyền không muốn bị bẩn giày. Nhưng có lẽ cậu đang rét run vì bệnh, Lâm Tư Huyền cảm thấy hôm nay sống lưng Trần Ký ấm áp hơn ngày thường. Hai cánh tay cậu bất giác siết chặt hơn, cậu nghe Trần Ký nói:

– Không ngã được đâu mà lo, thả lỏng đi, tôi không thở được.

Hôm nay trời rất đẹp, trên bầu trời treo một mảnh trăng sáng vằng vặc.

Lâm Tư Huyền nhìn bóng hai người đổ dưới đất, trong lòng vừa nghĩ mình được cứu rồi, lại vừa nghĩ chắc chắn Trần Ký ghét mình thấu xương.

Trường học nằm ở vị trí đông người qua lại, rất dễ bắt xe taxi.

Trần Ký nhét cậu vào trong xe, rồi ngồi bên cạnh, lạnh lùng nói:

– Về nhà hay là bệnh viện?

Lâm Tư Huyền vẫn không muốn đến bệnh viện, bèn báo địa điểm cho tài xế.

– Đình Thủy Tạ.

Nhìn bảng điều khiển Lâm Tư Huyền mới biết đã gần mười hai giờ rồi. Cậu ngả người ra lưng ghế, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ vụt qua trước mắt.

Không ngờ Trần Ký vẫn còn nhớ cầm giá đỡ về. Lâm Tư Huyền hỏi anh:

– Cậu về khi nào vậy?

– Chín giờ.

– Chuyến đi thế nào? Có vui không? – Lâm Tư Huyền nói thều thào nhưng tâm trạng cũng phấn chấn – Tôi nghe nói ở đó mới xây một công viên chủ đề, có rất nhiều bồ câu.

Trần Ký không nói gì, Lâm Tư Huyền bất mãn:

– Sao không đáp?

– Chỉ đến địa điểm thi. – Trần Ký trả lời – Yếu xìu rồi thì tiết kiệm sức đi.

Chán phèo. Lâm Tư Huyền cũng lười nói chuyện tiếp.

Chỉ không ngờ kiếp nạn hôm nay vẫn chưa kết thúc, có lẽ là tài xế đang vội kết thúc ngày làm việc của mình, Lâm Tư Huyền bỗng thấy xe chạy ngày một nhanh hơn, lao vun vút trên con đường vắng giữa đêm khuya.

Tài xế riêng của cậu đã được huấn luyện kỹ lưỡng nên không bao giờ xảy ra tình huống này. Lâm Tư Huyền muốn bảo bác tài lái chậm lại, nhưng lại không muốn để Trần Ký phát giác mình sợ tốc độ nên cứ do dự không dám mở lời.

Hậu quả của việc im lặng là sau một cú chuyển làn, bác tài lại nhấn chân ga, tiếp tục tăng tốc. Cảm giác bị đẩy mạnh về phía sau khiến Lâm Tư Huyền giật mình, vô thức túm lấy cổ tay Trần Ký.

Trần Ký quay đầu lại, Lâm Tư Huyền biện minh:

– Xin lỗi nhé, ngồi không vững.

Cậu rụt tay về, nhưng chiếc xe không vì cái cớ này mà giảm tốc. Lâm Tư Huyền đành phải siết chặt lấy đệm ghế ngồi đã rách một lỗ, nhắm mắt lại hướng mặt về phía cửa sổ.

Hành động này quá kì lạ cho nên Lâm Tư Huyền không thể giấu nổi. Trần Ký hỏi cậu:

– Lâm Tư Huyền, cậu đang sợ đấy à?

Lâm Tư Huyền không đáp.

Hình như miệng Trần Ký hé ra một nụ cười vắn, anh nói với tài xế:

– Bác tài, lái chậm thôi ạ.

Bác tài đồng ý, chiếc xe giảm bớt tốc độ, nhưng dư âm hồi hộp khi nãy vẫn còn quẩn quanh, cộng thêm đang bị bệnh nên trạng thái vốn đã không tốt, Lâm Tư Huyền vẫn chưa thể thả tay ra.

– Thôi. – Trần Ký bình tĩnh nói – Cậu muốn nắm thì nắm tay tôi này, trên người tôi chỉ có 30 tệ thôi, cậu làm hỏng ghế người ta tôi không đền nổi đâu.

Vào một đêm tối bình thường, trên một chiếc taxi bình thường, Lâm Tư Huyền nghiệm ra được một chuyện không bình thường. Trước nay cậu vẫn luôn vững tin rằng cảm giác mình dành cho Trần Ký chỉ là khoái cảm hưởng thụ quyền lợi, hưởng thụ niềm vui chọc phá, nhưng trong vô thức, cậu hết lần này đến lần khác được Trần Ký cứu vớt.

Lâm Tư Huyền biết đây là một sai lầm cần được uốn nắn, nhưng ý chí căng thẳng lâu ngày bị giam cầm trong lớp vỏ thủy tinh của đồng hồ cát, hé thấy một khe hở là lập tức trôi tuột xuống không phanh, nhất thời khó mà ngăn lại được. Vậy nên bàn tay cậu nắm lấy cổ tay Trần Ký, cậu quyết định đâm lao thì phải theo lao, hôm khác lại sửa chữa sai lầm tày đình này sau.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com