Không có khẩu dụ xá tội của phụ hoàng, không được phép rời khỏi phủ.
Nhưng đó là chủ ý của ta.
Những lời đó, vốn đã đè nặng trong lòng ta bấy lâu.
Cũng là bất đắc dĩ mà thuận theo kế sách.
Bằng không thì có vô số ánh mắt dõi theo, ta thực khó mà nữ cải nam trang, thay hình đổi dạng, bắc thượng đi giúp đỡ Tần Tự.
Nhưng ngay trong đêm ấy, lúc ta chui qua lỗ chó để ra ngoài, Lục Tiêu lại chặn ta lại.
"Nàng giúp không được nàng ta."
"Chàng xem thường ta?"
Ta giơ búa sắt lên: "Sức chiến đấu của ta rất cao đó."
Hắn lắc đầu, thấp giọng nói: "Tần Tự đã c.h.ế.t rồi."
"……Cái gì?"
Ta chỉ cảm thấy một đòn nặng giáng vào n.g.ự.c, suýt nữa đứng không vững.O mai d.a.o Muoi
Không thể tin vào tai mình, ta lập tức túm lấy tay áo Lục Tiêu:
"Tần Tự rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là ai hại nàng?"
"Là Lễ vương."
Lễ vương Tần Tịnh Tuyền, là đệ đệ ruột của mẫu thân Tần Tự.
"Nhưng... Lễ vương chẳng phải từ nhỏ đã thương nàng nhất sao?"
Ta thực sự khó lòng chấp nhận nổi.
Lục Tiêu thở dài: "Chuyện không đơn giản như vậy. Ngai vị của bệ hạ, e rằng không phải danh chính ngôn thuận mà có."
Ta: "Hả?"
17
Mười lăm năm trước, trưởng công chúa Tần Dao Thuấn mưu phản.
Bảy vạn nữ tướng Hạn Bá cùng nhau c.h.ế.t thảm ở Hạc Sơn.
Chẳng bao lâu sau, tin tiên đế băng hà truyền đến, phụ hoàng lên ngôi.
Khi phụ hoàng còn nhỏ từng bị đày vào lãnh cung suýt c.h.ế.t rét, là trưởng công chúa đã cứu mạng ông, tình cảm giữa hai người luôn rất sâu nặng.
Cho nên tuy xử tội, nhưng ông vẫn không giận lây sang con gái của trưởng công chúa là Tần Tự, đối với nàng vẫn vô cùng ưu đãi.
Nhưng mọi người không biết rằng, ông làm vậy không chỉ vì danh nghĩa, mà còn vì ngọc tỷ cất giấu trên người nàng.
Phụ hoàng vẫn luôn cho rằng, với thân phận là dòng m.á.u duy nhất còn lại của đại trưởng công chúa, ngọc tỷ nhất định sẽ được truyền lại cho nàng.
Nhưng theo dõi suốt mười mấy năm, rốt cuộc vẫn không thu được gì.
Sau mới biết, trước khi tiên đế băng hà, để đề phòng bất trắc, đã sớm đem di chiếu và truyền quốc ngọc tỷ gửi vào ngân trang Tiền Tiền Tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chả trách vừa tìm được Bạch Liên Nhi, phụ hoàng lập tức đón nàng tiến kinh.
Mẫu thân nàng là Tiền Sinh Khiêm, chính là chủ nhân của ngân trang Tiền Tiền Tiền.
Quy tắc xưa nay của họ là: chỉ nhận tín vật để đổi, không bị quan phủ quản lý, cũng không dính líu giang hồ thị phi.
Tương truyền tiên đế từng cất giấu quốc khố tại đây, ngọc tỷ ắt cũng ở bên trong.
Nghĩ đến đây, cái c.h.ế.t của Tiền Sinh Khiêm, e rằng cũng khó thoát liên quan đến phụ hoàng.
Hai người con gái của bà, kẻ mất tích, kẻ lưu vong, tám phần cũng là thủ đoạn của ông.
Thế là ta cầm ngọc hoàn, tìm đến Bạch Liên Nhi.
"Trước đây ngươi nói, ngọc hoàn này có liên quan đến tỷ tỷ của ngươi?"
Nàng gật đầu một cái:
"Đây là tín vật. Mẫu thân thần nữ trước lúc lâm chung từng nói, người giữ ngọc hoàn này, phải trợ giúp tỷ tỷ thần nữ đăng cơ. Sau khi nàng lên ngôi, thần nữ có thể tìm được tỷ ấy, vì trên tay tỷ ấy còn giữ rất nhiều cái khác."
Tín vật, ngọc hoàn, ngân trang Tiền Tiền Tiền…
Di chiếu, ngọc tỷ, quốc khố bảo tàng…
Ta ghép tất cả manh mối lại với nhau, cuối cùng cũng hiểu được dụng ý khi Tần Tự giao ngọc hoàn cho ta.O Mai d.a.o Muoi
"Nhưng mà..."
Bạch Liên Nhi bỗng lên tiếng:
"Dù tỷ tỷ thần nữ biết quốc khố ở đâu, nhưng chúng ta đâu có tìm được tỷ ấy?"
"Ai nói là không tìm được?"
Ta nhìn về phía Lục Tiêu, ra hiệu hắn nhìn kỹ Bạch Liên Nhi:
"Chàng xem nàng giống ai?"
Lục Tiêu trầm ngâm hồi lâu, nói ra ba chữ:
"Lễ vương phi."
18
Lễ vương phi tên là Vương Bất, là người thân duy nhất của Lễ vương.
Tuy rất được sủng ái, nhưng từ nhỏ thân thể yếu ớt, quanh năm cáo bệnh không ra ngoài.
Khi chúng ta đến Lễ vương phủ, nàng đang ngồi thêu trước sân.
Trong sân trồng đầy hoa chữ đinh hồng, vừa bước vào là thấy, rực rỡ chói mắt, vô cùng diễm lệ.
Nàng hơi cúi đầu, vài sợi tóc từ bên thái dương buông xuống, nhẹ nhàng đung đưa giữa không trung, cực kỳ động lòng người.
Ngón tay trắng nõn cầm cây kim bạc, từng mũi từng đường chỉ, đều rất tao nhã.
Chúng ta vội vã bước vào, hàng mi dài của nàng khẽ run lên, nhưng vẫn thong thả trấn tĩnh, không hề hoảng loạn.
Ta kể cho nàng nghe đại khái sự tình, nàng không lên tiếng, vẫn chuyên chú thêu, như thể chưa hề nghe thấy, an nhiên như cũ.
Hồi lâu, ta thật sự chờ không nổi nữa, định đi ra gọi Bạch Liên Nhi vào.