Mưu Nữ 2: Tám Đời Phò Mã Của Ta Đều Trọng Sinh Rồi

Chương 10



Ai ngờ vừa đứng dậy, nàng bỗng mở miệng:

 

"Hôm qua ta còn đang nghĩ, cũng đến lúc rồi."

 

Ta sửng sốt: "Ngươi sớm biết ta sẽ đến?"

 

Nàng ngẩng mắt lên, đôi mắt phượng nhìn sang, ẩn ẩn mang theo sắc bén:

 

"Ngươi nghĩ vì sao hoàng thượng lại chợt nhớ ra chuyện đưa Tần Tự đi hòa thân, lại là ai dẫn nàng đến phong địa của trưởng công chúa?"

 

"Bạch Liên Nhi vì sao vào kinh, còn ngươi vì sao lại cứu Lục Tiêu?"

 

Nàng dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào mặt vải thêu.

 

Ta nhìn theo, phía trên vậy mà là tiểu ngọc tỷ và nửa chiếc mặt nạ, ngay cả hoa văn tinh tế nhất cũng không sai một nét.

 

Tất cả đều do nàng sắp đặt.

 

Ngay cả việc Lễ vương rời phủ, cũng là do nàng cố ý sai khiến.

 

Nàng tiếp cận Lễ vương, từ đầu tới cuối, chỉ là để báo thù.

 

Ta không nhịn được thán phục: "Tâm tư kín kẽ, mưu kế sâu xa."

 

Nàng khẽ cười, rồi vén tay áo lên, để lộ một góc vải thêu bị che khuất.

 

Ở đó thêu rõ ràng ký hiệu riêng của ngân trang Tiền Tiền Tiền.

 

Nàng nhẹ nhàng vuốt qua bằng đầu ngón tay, ánh mắt sáng rực, rực rỡ phản chiếu cả một gian phòng đầy hoa đỏ:

 

"Có lẽ ngươi vẫn chưa biết, ‘vương bất tương hợp vi hoàn’, hai hoàn chồng lên nhau gọi là ‘quyết’."

 

"Ta tên là Tiền Hoàn Nhi, Tiền trong ngân trang Tiền Tiền Tiền."

 

"Tần Tịnh Tuyền vì quốc khố và ngọc tỷ, g.i.ế.t mẫu thân ta, hại các tỷ muội của ta."

 

"Ta muốn hắn thất bại thảm hại, lấy mạng mà đền!"

 

Khẩu khí nàng ngạo nghễ, nhưng trong mắt lại ngập tràn lệ nóng, rơi từng giọt từng giọt, chẳng giống như lời mình vừa nói là sự thoả mãn.

 

Có lẽ, khi Lễ vương chuộc nàng từ thanh lâu lúc nàng mình đầy thương tích.

 

Khi một mình xông vào sơn trại cứu nàng ra ngoài.

 

Khi vì nàng mà giải tán tất cả thê thiếp, thề đời này chỉ yêu mình nàng.

 

Thậm chí khi biết nàng lén uống thuốc tuyệt tử nhiều năm mà vẫn không đổi lòng…O mai d.a.o Muoi

 

Những điều ấy, có lẽ từng làm nàng cảm động.

 

Nhưng dù sao, cũng không thể vượt qua mối huyết hải thâm cừu kia.

 

19

 

Nơi nguy hiểm nhất, cũng chính là nơi an toàn nhất.

 

Lễ vương chắc chắn c.h.ế.t cũng không ngờ được.

 

Thứ mà hắn một mực theo đuổi, đến mức phản bội cả tỷ tỷ ruột để có được, lại nằm ngay dưới lòng đất nơi hắn yên tâm ngủ mỗi ngày.

 

Sau khi ta lấy được chiếu thư truyền ngôi và ngọc tỷ, liền mở ra xem một cái.

 

Tiên đế mắng rất tục.

 

Chính giữa chiếu thư là năm chữ to đùng:

 

[Thằng rảnh! Nhìn ta cho rõ!]

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Những chỗ còn lại, không phải đang mắng phụ thân ta thì là đang chửi Lễ vương.

 

Chỉ duy nhất phần có đóng ngọc tỷ là được viết bằng tiểu khải thanh nhã như hoa: 【Truyền ngôi cho ái nữ của ta, Tần Dao Thuấn.】

 

Đúng là ái nữ thật.

 

Năm xưa, người đặt tên Dao Thuấn cho Trưởng công chúa, chính là hy vọng nàng nói theo đức hạnh của hai vị thánh đế.

 

Sau lại ban cho Tần Tự chữ “Tự”, cũng là vì ký thác kỳ vọng rất cao.

 

“Cửu công duy tự”, là lời của Đại Vũ dành cho Đế Thuấn.

 

Khi quay lại phủ công chúa, ta chợt thoáng thấy nơi góc khuất có một bóng người lén lút, lóe lên rồi biến mất.

 

Thoạt nhìn giống bóng lưng của Tiết Duệ.

 

Ta chặn Lục Tiêu đang muốn đuổi theo, rồi viết một phong thư, giao cho hạ nhân mang vào cung.

 

Trên thư viết: 【Thời cơ đã đến, đại nghiệp khả thành.】

 

Nhưng thời gian ước định là giờ Tý, vậy mà ta chậm đến nửa khắc, mới dẫn theo Lục Tiêu và các tướng lĩnh tiến vào Cần Chính điện.

 

Bên trong, phụ hoàng đã hôn mê — ông bị mẫu hậu hạ độc mãn tính suốt bao năm, tích tụ lâu ngày, chỉ cần một chút dẫn dắt là đã không gượng nổi.

 

Tam hoàng tử và Cửu hoàng tử đứng bên long sàng, vừa mới kết thúc trận chiến giữa hai phe, cả hai đều trọng thương, trong điện xác c.h.ế.t nằm ngổn ngang.

 

Tay họ cầm kiếm dài còn nhỏ m.á.u, nhìn thấy mình bị bao vây tứ phía, trên mặt toàn là kinh hoảng.O Mai d.a.o Muoi

 

Cả hai đồng thanh hét lên: "Tần Thư! Ngươi tính kế chúng ta!"

 

Ta ra vẻ vô tội: "Hai vị hoàng đệ đang nói gì vậy? Ta nghe không hiểu gì cả."

 

"Đừng giả vờ nữa!"

 

Tầm hoàng tử bước lên một bước, định dùng khí thế để áp đảo ta. 

 

"Phụ hoàng bệnh nặng, luận trưởng luận tài, ngôi vị hoàng đế phải là của ta! Ngươi đến đây làm gì?"

 

Ta bình thản nhìn bọn họ, dịu dàng nhắc nhở: 

 

"Chuột trong chum rồi, tốt nhất đừng hung hăng quá."

 

Thất hoàng tử vội la lớn: 

 

"Trưởng ấu hữu thứ, ngươi là nữ nhân thì đến chen chân làm gì?"

 

"Tiên hoàng chính là nữ đế, công lao ngàn thu, danh xưng thiên cổ, bà lập pháp định luật, ban cho các công chúa quyền tranh đoạt ngôi vị. Ngươi đang nghi ngờ bà ấy sao?"

 

Thất hoàng tử nghẹn họng, nhưng Ngũ hoàng tử thì vốn quen càn rỡ, trừng mắt quát ta: 

 

"Ngươi dám làm gì chúng ta?"

 

Ta khẽ mỉm cười, chậm rãi nói: 

 

"Hai vị hoàng tử bất hiếu bất đễ, coi thường pháp kỷ, dám mưu hại phụ hoàng, mưu đoạt ngôi báu, đương nhiên phải theo tổ pháp triều cương, c.h.é.m đầu thị chúng."

 

Lời còn chưa dứt, hai người họ đã liếc nhau một cái, đột ngột xông đến, kiếm trong tay muốn đ.â.m thẳng vào tim ta.

 

Ta không né tránh, một trận cuồng phong vụt qua, trước n.g.ự.c họ đã cắm hai mũi tiễn tay, xuyên n.g.ự.c xuyên lưng.

 

Hai người ngẩn ra, m.á.u tuôn như suối, đổ ầm xuống đất.

 

Ta lạnh lùng nhìn họ, chậm rãi lên tiếng:

 

"Hai vị hoàng đệ nhận chiếu cần vương, phụng mệnh vào cung hộ giá, thế mà vào lúc phụ hoàng lâm chung, vì tranh quyền đoạt lợi, không màng huyết thống, tương tàn lẫn nhau mà c.h.ế.t. Khi bản cung đến Cần Chính điện, mọi chuyện đã muộn rồi."

 

"Nhưng quốc gia không thể một ngày không vua, ta tuy nữ nhi yếu đuối, vẫn đành tiếp nhận đại vị, miễn cưỡng giám quốc trị chính, tạm thời thay phụ hoàng giữ lấy giang sơn này, mong có một ngày thái bình muôn đời, quốc thái dân an."

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com