Ta phát giác giọng điệu của Bạch Liên Nhi có gì đó không ổn, bèn hỏi:
“Sao thế?”
“Xong rồi!”
Nàng quýnh quáng đi đi lại lại:
“Trước lúc lâm chung, mẫu thân ta dặn ta giúp người mang ngọc hoàn đoạt đích, tìm lại tỷ tỷ, nhưng ta nhận sai người rồi!”
“Ngươi có thể chờ nàng trở về rồi giúp nàng, nhưng mà…”
Ta dừng lại, rạng rỡ cười:
“Hươu c.h.ế.t về tay ai còn chưa chắc, ngươi phải nghĩ kỹ lập trường, chọn nàng hay chọn ta.”
“Nhưng mà chọn sai cũng không sao. Nếu nàng đăng cơ, ta nhất định làm thống soái, nếu ta xưng đế, nàng chắc chắn làm tể tướng, đối với nữ tử thiên hạ mà nói, cũng không khác nhau bao nhiêu.”
“Nàng sẽ không trở về nữa.”
Lục Tiêu mặt mày trầm xuống tiếp lời, “Nàng…”
Còn chưa nói xong, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.
Nha hoàn Chung Linh vẻ mặt hoảng hốt bước vào:
“Có chuyện lớn rồi, công chúa! Hoàng thượng hạ chỉ để Tuyết Uyên Quận chúa đi hòa thân!”
15
Lòng ta như lửa đốt, lập tức sai người chuẩn bị ngựa vào cung.
Vừa ra khỏi phủ, Tiết Duệ lại đứng chờ ở đó.
Hắn đầy vẻ thần bí, trong mắt ánh lên sự hưng phấn khó kìm, như thể sắp tiết lộ một bí mật động trời.
“Thư Thư, ta đã nói rồi, nàng sẽ là của ta.”
Ta trợn trắng mắt: “Ta là của chính ta, cút!”
Hắn lại chẳng lấy gì làm lạ, vẫn cười cười, ánh mắt càng nhìn càng kỳ lạ:O mai d.a.o Muoi
“Ta từng nói sẽ đền bù cho nàng, bây giờ ta làm được rồi. Tần Tự đã cởi giáp giao phù, thay nàng đi hòa thân, từ nay sẽ không thể tranh với nàng nữa.”
Ta lập tức bắt được trọng điểm trong lời hắn:
“Hóa ra là chủ ý thối tha của ngươi xúi giục lão tam!”
Hắn gật đầu liên hồi, hớn hở chờ khen:
“Nàng vui không?”
Ta vui cái tổ cha ngươi!
Ta hận không thể lập tức vung chùy sao băng đập c.h.ế.t hắn tại chỗ!
“Trở về ta sẽ xử ngươi sau!”
Không thèm để ý đến sự ngăn cản của Lục Tiêu, ta một đường xông thẳng vào Cần Chính Điện.
Vừa vào cửa, đã nghe bọn lão học sĩ đang bàn bạc, Tuyết Uyên Quận chúa hòa thân với Hãn chủ Bắc Vực thì nên mang theo mấy tòa thành, bồi thường bao nhiêu vàng bạc…
Nhìn một vòng quanh điện, đám nữ quan được tiên đế trọng dụng năm xưa, mấy năm nay thì bị giáng chức có, lưu đày có, trong triều đã chẳng còn mấy ai.
Chả trách mà lưng cột sống mềm oặt thế kia!
“Gả cái gì mà gả? Đền cái gì mà đền?”
Ta phẫn nộ quát lên.
“Chúng ta gian khổ chinh chiến nơi sa trường, m.á.u chảy đầu rơi, là để các ngươi cắt đất đền tiền chắc?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Công chúa không hiểu rồi.”
Thị lang Lễ bộ là người lên tiếng đầu tiên:
“Tuyết Uyên Quận chúa được muôn dân cung dưỡng, lẽ ra phải bảo hộ trăm họ.”
“Cung dưỡng cái con khỉ!”
Ta quét mắt nhìn quanh:
“Ăn nói vớ vẩn là các ngươi! Ai từng nuôi nổi các ngươi hả? Kẻ nào cũng béo tốt nở nang, bụng bia như núi mà không biết xấu hổ!”
“Mẫu thân nàng là Trưởng công chúa, từng chinh Bắc Vực, diệt Hồ Tà, lập chiến công hiển hách!”
“Vậy mà các ngươi lại muốn con gái bà ấy đi hòa thân với kẻ thù truyền kiếp, lòng dạ thật độc ác!”
“Công chúa nói nặng lời rồi.”
Phùng các lão, từng là môn sinh của Trưởng công chúa, được bà ưu ái không ít, lúc này lại sớm quên ơn cũ, mặt dày nói:
“Nữ tử tông thất từ nhỏ được phụ huynh nuôi dưỡng, hưởng vinh hoa phú quý, nhưng không thể sánh với nam nhân, chưa từng báo đáp chút nào. Lúc này hiến thân vì nước cũng là điều hợp tình hợp lý.”
Nghe mà ta buồn cười:
“Nữ tử tông thất ăn uống dùng mặc hơn mười năm, tốn kém được bao nhiêu? Một hoàng tử ra cung lập phủ cần bao nhiêu bạc? Một tham quan hối lộ trên dưới cần bao nhiêu châu báu? Một đại tướng xuất chinh lại hao tổn bao nhiêu lương thảo? Chúng ta có hoang phí thì liệu bằng được một phần mười các ngươi không?”
“Các ngươi tiêu tiền trong quốc khố, hưởng thuế má của dân, ở biên cương ngang ngược gây chuyện, đến khi bại trận thì bắt nữ tử gánh hậu quả?”
“Hoàng tỷ là nữ nhi, không hiểu lẽ chính trị, cũng là bình thường.”
Tam hoàng tử tỏ vẻ bất phục:
“Hoàng tỷ nói vậy là không đúng, hòa thân thể hiện thành ý và mong muốn hòa bình, quan trọng hơn tiền bạc rất nhiều.”
“Nếu quý thế thì sao ngươi không đi?”
Ta vung tay lớn tiếng:
“Đưa tất cả hoàng tử đi một lượt! Một lần tiễn năm đứa, còn gì thể hiện thành ý rõ ràng hơn?”
“Hoàng nhi vô lễ!” Phụ hoàng cuối cùng cũng không nhịn được, lên tiếng quở trách ta.O Mai d.a.o Muoi
“Mẫu thân của Tần Tự thông địch phản quốc, mưu đồ soán vị, trẫm vì lòng nhân từ nên không trách tội nàng, vẫn giữ danh vị quận chúa. Nàng hưởng thuế dân, đương nhiên phải gánh trách nhiệm hòa thân.”
“Không có quyền lực chính trị thì lấy gì bàn đến nghĩa vụ chính trị?”
“Hai nước muốn hòa, dùng cách gì cũng được. Muốn chiến, viện cớ gì cũng thành.”
“Gửi nữ tử đi hòa thân, đẩy nữ tử vào hố lửa, dùng hạnh phúc và hy sinh của họ để đổi lấy ngừng chiến, đó không phải là hòa bình, mà là sự hèn yếu và bất lực của kẻ cầm quyền!”
“Ngạo mạn!”
Phụ hoàng giận dữ:
“Trẫm quá nuông chiều các ngươi, khiến các ngươi quên mất thân phận, càng quên cả trách nhiệm phải gánh vác!”
“Nàng dĩ nhiên phải có trách nhiệm với bách tính, nhưng tuyệt đối không phải bằng cách hòa thân kết thân!”
“Dựa vào đâu mà nam nhân có thể ra trận, có thể đàm phán, có thể thăng quan tiến tước, phong vương lập tướng, còn ta và Tần Tự thì phải bị tước binh quyền, chuyển nhượng công lao?”
“Nếu trách nhiệm của Quận chúa với dân nặng nề đến vậy, thì xin bệ hạ hãy chia giang sơn cho nàng đi!”
Ta nhìn thẳng vào phụ hoàng, ánh mắt sáng rực:
“Phụ hoàng đã nghĩ kỹ chưa, định nhường bên nào của long ỷ cho Tần Tự?”
“Vô lễ!” Phụ hoàng nhắm mắt lại, hiển nhiên là tức đến mức không chịu nổi.
Một tay ôm n.g.ự.c, một tay chỉ ta mắng to: “Áp xuống! Cho ta áp xuống!”