Mưu Nữ 2: Tám Đời Phò Mã Của Ta Đều Trọng Sinh Rồi

Chương 7



Tất nhiên là bởi vì hai người các ngươi... c.h.ế.t cùng một ngày!

 

“Vậy... hắn có khỏe không?” 

 

Đây mới là điều ta muốn biết nhất.

 

“Hắn, rất ổn.” Hắn ngừng lại một nhịp, rồi nói thêm: 

 

“Từ cõi c.h.ế.t trở về, còn gặp được người mình yêu.”

 

“Vậy thì tốt rồi!” Ta rốt cuộc cũng yên tâm.

 

Việc cấp bách trước mắt là phải chữa khỏi đôi mắt cho Lục Tiêu.

 

Thuốc ta mang theo chỉ có mấy loại cầm m.á.u, cứu mạng, liền vội vã dẫn hắn quay về phủ công chúa.

 

Mà ta không hề hay biết, trong lúc không ai để ý, cái tên trên bảng chiến lược đã âm thầm thay đổi.

 

Hai chữ “Lục Tiêu”  rực rỡ chói mắt.

 

13

 

Vừa bước vào phủ công chúa, ta liền thấy Bạch Liên Nhi đang bắt chéo chân ngồi ăn điểm tâm, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã.

 

Vừa thấy ta, nàng lập tức vui vẻ chạy đến đón. Nhưng chỉ liếc mắt thấy người phía sau ta, liền đổi hướng quay đầu bỏ chạy.

 

Lục Tiêu bước dài một bước, tay không nhấc bổng cổ áo nàng như xách một con mèo con ngỗ nghịch, kéo nàng trở lại.

 

Bạch Liên Nhi rụt cổ lại, trông chẳng khác nào một con mèo xấu xa bị túm chặt lấy số phận, mặt đầy vẻ không cam lòng.

 

Lục Tiêu lạnh giọng: “Trả đồ lại cho ta.”

 

“Đồ gì cơ? Ta không biết! Ta không quen ngươi!”

 

“Còn dám chối?” 

 

Lục Tiêu có chút tức giận, bẻ ngoặt tay nàng ra sau, như thể sắp ép cung.O Mai d.a.o Muoi

 

Ta vội khuyên nàng: 

 

“Trộm cái gì thì mau trả lại cho người ta đi!”

 

“Chẳng phải chỉ là một cái binh phù rách nát thôi sao, nhỏ mọn vừa thôi!”

 

Nàng lẩm bẩm trong miệng, cuối cùng vẫn lôi ra một vật, đưa cho ta.

 

“Thực ra là ta trộm giúp ngươi đấy! Cầm được đại binh trong tay, danh tiếng lẫy lừng khắp triều, cho dù hoàng thượng có muốn chèn ép ngươi, cũng phải cân nhắc đấy chứ?”

 

Ta không nhịn được bật cười: 

 

“Mười vạn tinh binh đâu phải muốn điều là điều được.”

 

Nhưng khi cầm lấy rồi đưa cho Lục Tiêu, ta mới nhận ra thứ đó không phải binh phù.

 

Mà là túi thơm ta từng thi thêu với Tần Tự khi xưa, đôi uyên ương ta thêu xấu đến mức chính ta cũng ngượng, vừa xong liền ném đi.

 

Không biết từ lúc nào, lại rơi vào tay Lục Tiêu.

 

Nhìn kỹ, những sợi tơ trên túi đã xơ xác, như thể bị ai đó thường xuyên mang ra vuốt ve.

 

Bạch Liên Nhi vừa nghe không phải binh phù, lập tức bùng nổ:

 

“Không phải binh phù thì ngươi nâng như nâng trứng làm gì chứ! Ta mất cả tháng mới trộm được đấy!”

 

Ta cũng không khỏi quay sang nhìn Lục Tiêu.

 

Hắn lảng tránh, nghiêng đầu ngó trời, ngó đất, ngó cả đế giày, làm như bận lắm vậy.

 

Ta nhìn tai hắn đỏ đến mức như muốn bốc cháy, nhịn cười không nổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Bất chợt phát hiện ra: 

 

“Ơ? Mắt chàng nhìn được rồi à?”

 

Hắn khẽ ừ một tiếng.

 

“Vậy sao không nói?”

 

Hại ta ngốc nghếch dắt tay hắn đi suốt cả đường, ngay cả chỗ nào có cọng rơm cũng nhắc cho bằng hết.

 

Mặt hắn càng đỏ hơn, giọng càng thấp đi: 

 

“Nàng nắm tay ta... ta không nỡ buông...”

 

“Ui chao ôi!” 

 

Bạch Liên Nhi lập tức bày ra vẻ mặt của một bà thím hóng chuyện, cười toe toét ghẹo:

 

“Hai người đừng có ân ái như thế được không!”

 

14

 

Ta cũng có chút ngượng ngùng, theo phản xạ siết chặt túi thơm trong tay.O Mai d.a.o Muoi

 

Lại phát hiện bên trong cứng cứng.

 

Đổ ra xem thử.

 

“Tiểu ngọc tỷ?”

 

Khi tiên đế đăng cơ, chê ấn ngọc hoàng đế quá nặng, bèn sai người khắc một chiếc ngọc tỷ nhỏ.

 

Ngày thường phê duyệt tấu chương, hạ đạt thánh chỉ đều dùng ấn này.

 

Chỉ khi tế trời, tế tổ hoặc lập thái tử những việc hệ trọng mới dùng đến đại ngọc tỷ.

 

Lục Tiêu đảo mắt nhìn quanh một vòng, ra hiệu bảo ta cất kỹ.

 

“Đây là Tần Tự nhờ ta mang cho ngươi, phải để cùng với ngọc hoàn.”

 

Hắn ngừng lại một chút, rồi hạ giọng nói: 

 

“Nàng bảo không muốn liên lụy ngươi, nhưng việc liên quan đến tính mạng gia sản thế này, thật sự không dám tin tưởng ai khác.”

 

Giữa ta và nàng, sao có thể nói là liên lụy?

 

Tuy bình thường ta với nàng nhìn nhau không thuận mắt, ngày ngày tranh hạng nhất, ai cũng không chịu thua ai.

 

Chỉ cần nàng tiến cử một nữ quan, ta nhất định đề bạt một nữ tướng.

 

Hễ nàng bồi dưỡng một nữ chưởng quỹ, ta nhất định bổ nhiệm một nữ vận trưởng...

 

Những năm qua đủ chuyện linh tinh, cuối cùng cũng khiến mọi ngành nghề, chức vụ đều có nữ tử chuyên trách.

 

Nhưng chuyện nào ra chuyện đó, nếu nàng gặp chuyện, ta tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn!

 

Vừa rút ngọc hoàn từ trong n.g.ự.c ra, Bạch Liên Nhi liền giật mình kinh hãi:

 

“Ngươi nói là cái ngọc hoàn này? Cái này không phải của ngươi à?”

 

“Không phải.”

 

Là Tần Tự trước khi đi Bắc Vực, lấy cái này ra cược, thua ta.

 

Đó là lần đầu tiên nàng thua ta.

 

Còn không yên tâm, căn dặn ta mấy lần, phải cẩn thận giữ gìn, sau này nàng hồi triều sẽ tự tay thắng lại.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com