Mưu Nữ 2: Tám Đời Phò Mã Của Ta Đều Trọng Sinh Rồi

Chương 6



Lực mạnh đến mức như muốn hòa ta vào xương tủy hắn.

 

Giọng nói rơi bên tai, khàn đục đến đau lòng:

 

“Ta sẽ không để nàng c.h.ế.t! Nhất định không!”

 

“Ta đã g.i.ế.t hết bọn chúng rồi! Tất cả đều đã c.h.ế.t!”

 

“Sẽ không còn ai có thể làm nàng tổn thương dù chỉ một chút!”

 

Ta bỗng hiểu ra, thì ra, sau khi ta bị trọng thương rời khỏi phương Nam, hắn mới thay đổi chiến lược hành quân.

 

Thì ra, người luôn giữ mình cẩn trọng như hắn lại phát cuồng... là vì ta.

 

11

 

Lục Tiêu nói, ở kiếp trước, ta chiến công hiển hách, lập bao công lao, cuối cùng lại c.h.ế.t thảm nơi đại mạc.

 

Bởi vì sau khi ta khải hoàn trở về, phần thưởng phụ hoàng ban cho, lại là hòa thân đến Bắc Vực, gả cho kẻ thù từng vào sinh ra tử với ta.

 

Ngày đại hỷ, cũng chính là ngày bắt đầu cuộc thảm sát.

 

Người đưa tiễn phối hợp với địch nhân, hạ độc trong yến tiệc, tận diệt toàn bộ Huyền Nữ quân từng theo ta chinh chiến nơi sa trường.

 

Kẻ bại tướng năm xưa, cười ngông cuồng xé xác ta thành năm mảnh, treo ngược giữa trời cao, để diều hâu rỉa, chó sói cắn, kền kền gặm.

 

Vì vậy, ngay khi trọng sinh, Lục Tiêu đã g.i.ế.t sạch tất cả những kẻ từng hại ta.

 

Lúc hắn rời đi, đến lòng đỏ trứng trong bếp nhà họ cũng bị hắn lắc vỡ, giun đất trong sân cũng bị c.h.é.m làm đôi.

 

Chính là đi tới đâu, cỏ cũng không mọc nổi.

 

Nhưng ta có một câu hỏi.

 

“Ngươi cũng thích ta, vậy tại sao năm đó lại từ chối hôn sự phụ hoàng ban cho?”

 

Hắn lập tức bắt được từ then chốt, khẽ nhướng mày: “Cũng?”

 

Ta lúc này mới nhận ra mình lỡ miệng, mặt lập tức đỏ bừng, may mà hắn không nhìn thấy, nếu không ta thật sự chỉ muốn tìm cái hố mà chui xuống cho rồi.O Mai d.a.o Muoi

 

“Á á á!” 

 

Ta nhịn không nổi đẩy hắn một cái:

 

“Ngươi nói trước đi, vì sao lại từ chối thánh chỉ ban hôn?”

 

Hắn thu lại vẻ trêu chọc, nghiêm túc đáp: 

 

“Bởi vì nàng là chim ưng giữa trời cao, không nên bị giam cầm nơi thâm viện hậu cung, vướng bận bởi lễ nghi rườm rà. Ta chỉ hy vọng nàng thật lòng muốn thành thân với ta, chứ không phải bị ép buộc.”

 

“Vậy... từ nhỏ đến lớn, ngươi cứ bắt bẻ ta đủ điều, trong trứng tìm xương, là thế nào hả?”

 

Hắn khó hiểu: “Khi nào?”

 

“Lúc nào chẳng thế!”

 

Ta vô cùng ấm ức, trút một tràng oán than:

 

“Khi viết chữ, ngươi chê chữ ta xấu.”

 

“Khi đọc sách, ngươi nói ta không hiểu chữ nghĩa.”

 

“Ngay cả học quy củ, ngươi cũng nói dáng ta kỳ quái, chẳng bằng chim ưng ngựa hoang.”

 

“Đến cả thi thêu hoa, ngươi cũng bỏ phiếu cho Tần Tự, rõ ràng biết ta với nàng ta là kẻ không đội trời chung!”

 

Hắn im lặng lắng nghe, hồi lâu mới khẽ thở dài một tiếng.

 

“Thì ra... vì mấy chuyện này mà nàng ghét ta.”

 

“Ta chẳng thèm để ý đâu!” 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta kiêu ngạo quay mặt đi, nhưng lại lén liếc mắt nhìn hắn một cái:

 

“Nhưng nếu ngươi nhất định muốn giải thích, thì ta cũng miễn cưỡng nghe thử xem sao.”

 

Khóe môi hắn cong nhẹ, như thể không nhịn được cười:

 

“Bảo nàng luyện chữ, vì sau này làm quân vương phải phê tấu chương, ban lệnh khắp trăm tỉnh.”

 

“Thúc nàng đọc sách, là mong nàng lấy dân làm gốc, hiểu thêm về quốc sách dân sinh.”

 

“Còn cái gọi là quy củ, vốn nàng đã là người phóng khoáng hiên ngang, không nên bị bó buộc vào khuôn khổ nào cả.”

 

“Về phần thi thêu hoa... đúng là tác phẩm của Tần Tự xấu vượt trội, ta không thể trái lương tâm mà chọn nàng được.”

 

Ta không phục: “Rõ ràng của ta còn xấu hơn! Đôi uyên ương ta thêu, trông còn giống gà cỏ hơn cả của nàng ta!”

 

Năm đó nếu không thua trận thi đó, ta nhất định đã chiếm ngôi đầu trong bảng “Nữ tử khó gả nhất kinh thành”.

 

“Hảo hảo hảo.” 

 

Hắn nhịn cười gật đầu:

 

“Nhưng nàng ta thêu là phượng hoàng.”

 

Ta: “…”

 

Coi như nàng ta thắng một lần đi!

 

12

 

Ta lại chờ rất lâu bên bờ sông, vậy mà vẫn không thấy bóng dáng Hà Thiệu đâu.

 

Cuối cùng ta nhịn không được, quay sang hỏi Lục Tiêu.

 

Hắn nghe xong, vẻ mặt lại có chút kỳ lạ.

 

Hắn nhìn ta, trầm ngâm một lúc, rồi ngược lại hỏi: 

 

“Nàng không nhớ Hà Thiệu là ai sao?”

 

“Ta... nên nhớ hắn sao?”

 

Từ nửa năm trước, sau khi bị thương trở về kinh đô, ta liền mất đi một đoạn ký ức, thường xuyên không nhớ nổi người.O mai d.a.o Muoi

 

“Nàng từng cứu hắn.” 

 

Trong mắt Lục Tiêu ánh lên một tia xa xăm, thong thả kể lại.

 

Một năm trước, khi ta chinh chiến phương Nam, từng cứu một nô lệ khỏi tay quân địch.

 

Hắn bị ngựa hoang kéo lê suốt trăm dặm, khuôn mặt gần như bị hủy hoại hơn phân nửa, người đầy bùn đất, hấp hối thoi thóp.

 

Về sau hắn luôn mang một chiếc mặt nạ trắng đơn sơ để che mặt.

 

Bởi vì mưu lược và năng lực đều xuất sắc, hành sự thận trọng, tính toán chu toàn, nên được ta coi trọng, giao trọng trách.

 

Liên tiếp cùng ta công phá bảy tòa thành, trở thành mưu sĩ đắc lực nhất dưới trướng ta.

 

Nửa năm trước, chính vì cứu hắn, ta mới bảy lần xông vào doanh trại địch, cuối cùng bị trọng thương.

 

“Vậy sau đó thì sao?” 

 

Ta truy hỏi liên tục: “Hắn đi đâu rồi?”

 

“Hắn...” Lục Tiêu lộ vẻ khó xử, do dự một lúc mới đáp: 

 

“Đang trên đường về kinh phục mệnh.”

 

Ta lại thấy lạ: “Hai người không đánh nhau à?”

 

Hắn còn ngạc nhiên hơn ta: “Chúng ta đánh nhau làm gì?”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com