Nhưng lời của Chung Linh lại bất giác khiến ta nhớ ra một chuyện.
Trong những giấc mộng trọng sinh của các vị “phò mã”, người biết nhiều nhất, vẫn là Tiết Duệ.
Hắn từng vô tình nhắc đến, Lục Tiêu giờ là quốc hầu, nắm binh quyền trong tay, thế áp triều cương, tính tình lạnh lùng hiểm độc, đa nghi đa đoán, bình thường ba năm trăm người cũng khó tới gần.
Đặc biệt là khi hành quân đánh trận, thủ đoạn tàn nhẫn, ra tay quyết tuyệt, không chừa đường sống.
Nhưng ta cùng Lục Tiêu lớn lên từ nhỏ, hiểu rõ hắn hơn bất kỳ ai.
Hắn luôn ôn hòa, trầm ổn, chưa bao giờ nóng nảy hay liều lĩnh.
Mỗi lần bàn luận binh pháp cùng nhau, cũng đều thận trọng từng bước, chú trọng tính toán để tổn thất giảm đến mức thấp nhất.
Sao có thể biến thành kẻ hung tàn như lời hắn nói?
Tiết Duệ kể rằng trong mộng, hắn cũng không rõ nguyên do, chỉ nghe rằng vị Lục quốc hầu ấy từng thâm nhập sâu vào vùng địch nửa năm trước.
Từ lúc trở về, tính tình liền đại biến, toàn bộ mưu lược binh pháp đều thay đổi.
g.i.ế.t chóc khắp nơi, hạ thủ không nương tay.
Đối với vùng biên cương phía Nam, nơi khó công phá nhất, hắn chia nhỏ lực lượng địch để đánh tan từng phần, sau lại đánh thẳng trăm dặm, tàn sát hoàng thất, đích thân c.h.é.m đầu Khả Hãn của địch.
Biến năm châu dữ dội nhất phương Nam thành năm châu trọc lóc, m.á.u chảy thành sông.
Người người đều nói hắn là Diêm Vương bò ra từ địa ngục để báo thù, chẳng còn chút nào dáng vẻ thiếu niên áo trắng cưỡi ngựa năm xưa.
Thế nhưng một vị chiến thần như thế, lại c.h.ế.t trên đường hồi kinh, một đao xuyên tim, c.h.ế.t tại chỗ.O Mai d.a.o Muoi
Ta tính toán lại thời gian, chính là ba ngày sau!
Chẳng phải đúng vào ngày mà Hà Thiệu cũng c.h.ế.t đó sao?
Chẳng lẽ là vì một núi không chứa hai quốc hầu, hai người giao chiến, lưỡng bại câu thương?
Trong lòng ta trăm mối ngổn ngang, liền tiện tay kéo một mỹ nam qua ôm để trấn định lại loạn tâm.
Nhưng vừa liếc mắt, bất chợt phát hiện: Giống! Thật sự rất giống!
Cả căn phòng này… ai cũng giống Lục Tiêu cả!
Ta bỗng chốc thấy tê dại cả người.
5
Cho dù ta có nhắm mắt làm ngơ, cắn răng chịu đựng, thì cũng phải thừa nhận… ta từng có chút, chỉ một chút thôi, động lòng với Lục Tiêu.
Nhưng mà, hắn đâu có thích ta!
Nếu sự chán ghét có thể chia cấp bậc, thì hắn đối với ta hẳn là loại hất thẳng ra tám trăm dặm, không thèm ngoảnh đầu lại.
Trước đây, hắn chưa từng coi trọng ta.
Hôm nay ép ta đọc sách hiểu lễ nghĩa, ngày mai lại ép ta phải nghiêm chỉnh quy củ, còn dạy ta rằng mọi việc phải vững vàng, không được làm mất thể diện hoàng gia.
Ta thì chỉ thấy hắn phiền, lại càng chướng mắt cái bộ dạng “học giả già đơi” trong khi tuổi thì trẻ măng.
Nhiều lúc ta còn rủ người khác cùng nhau đem hắn trói lên ngựa hãn huyết, quất roi một cái, chạy càng xa ta càng tốt.
Lần nào hắn tìm được đường quay lại, cũng đều đầu bù tóc rối, lấm lem nhếch nhác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vừa trông thấy ta, mặt đã đỏ bừng vì giận.
Nhưng mắng mãi cũng chỉ có một câu:
“Thật là sỉ nhục nho đạo! Ngươi đang sỉ nhục nho đạo đó biết không!”
Thế mà đến khi mẫu hậu hỏi, có phải ta lại gây họa nữa không.
Hắn lại một mực che chở: nói là hắn muốn tự học cưỡi ngựa, nhưng sức không kham nổi, nên mới khiến ngựa kinh hoảng.
Khiến mẫu hậu muốn phạt ta cũng không có cớ.
Cho nên lần này, nếu đã biết trước hắn sẽ mất mạng, cứu hắn một mạng, xem như trả xong món nợ ân tình.
Ta gom hết một rổ đầy linh đan diệu dược, suýt nữa thì dọn sạch cả Thái Y viện.
Từ sáng sớm đã lên đường đến vùng ngoại ô, ngồi rình mò như mèo chờ chuột.
Ai ngờ vừa bước chân khỏi phủ công chúa, đã thấy Tiết Duệ lại đang chờ ở cửa phủ.
Nhìn như một con ch.ó nhỏ bị chủ vứt bỏ, ánh mắt đáng thương vô cùng.
Ta chẳng rảnh để bận tâm, đeo hòm thuốc chạy thẳng ra ngoài thành.
Hắn lại túm lấy tay áo ta, không ngừng nhận sai.
Vừa khóc vừa sụt sùi, nói mình mù mắt, hối hận không kịp, đến cả ân nhân cứu mạng cũng phân biệt không rõ.O Mai d.a.o Muoi
Ta từng ngón từng ngón gỡ tay hắn ra, bình tĩnh nói:
“Không sao. Ta trước đây cũng mù, nhưng giờ chữa khỏi rồi.”
Hắn ngẩn người, bất ngờ quỳ xuống chân ta, ngẩng gương mặt nhỏ nhắn, nước mắt lưng tròng:
“Công chúa… thật sự không còn yêu ta sao?”
Ta hơi cúi người, khẽ vỗ lên má hắn:
“Ngoan, ta vốn chưa từng yêu ngươi.”
Tất cả phò mã, chẳng qua chỉ là công cụ để ta ráp lại giấc mộng trọng sinh mà thôi.
6
Suốt quãng đường đến cổng thành, ta bỗng nhớ ra, một vị thuốc cầm m.á.u quan trọng còn đang ngâm dưới giếng.
Vội vàng quay ngược trở lại.
Tiết Duệ vẫn đứng trước phủ công chúa chưa rời đi, cúi đầu, dáng vẻ trông thật buồn bã.
Bên cạnh hắn, không biết từ lúc nào đã có thêm một bóng người trong bộ y phục trắng tinh, nhẹ nhàng vỗ vai hắn an ủi.
Giọng nói dịu dàng, mềm mại, ân cần đến lạ.
Hắn hít hít mũi, giọng khàn khàn cất lên:
“Liên Nhi… Công chúa thật sự không cần ta nữa. Vậy sau này ta chỉ có một mình nàng thôi…”
Bạch Liên Nhi đang vỗ về chợt khựng lại, lập tức bật lùi ba bước, giọng hoảng hốt như gặp quỷ:
“Ngươi đang nói cái quỷ gì vậy? Ta cũng không cần ngươi đâu, được chưa?”
“Ta tiếp cận ngươi là vì công chúa! Ngươi đừng có tự mình đa tình nữa!”