Mưu Nữ 2: Tám Đời Phò Mã Của Ta Đều Trọng Sinh Rồi

Chương 2



Hắn chưa kịp phản ứng, đã bị thị vệ ấn xuống đất đánh.

 

Sáu vị phò mã trước đó đang quỳ xếp hàng bên cạnh cũng tranh nhau xông tới, mỗi người đá hắn mấy cái.

 

Mặt hắn sưng vù như gan heo, mồ hôi lớn bằng hạt đậu liên tục nhỏ xuống.

 

Nhưng miệng bị nhét giẻ thối, đến kêu rên cũng không phát ra được.

 

Còn ta thì được sáu vị phò mã vây quanh.

 

Người che ô thì che ô, người quạt thì quạt, người đưa nước thì đưa nước…

 

Hầu hạ tận tình vô cùng.

 

Giữa tiếng vút vút của trượng đánh.

 

Ta đem bộ y phục, đồ trang sức đã mặc khi cứu hắn năm xưa, cùng ngọc bội hắn từng tặng ta để tạ ơn, tất cả đều ném xuống trước mặt hắn.

 

Hừ, nam nhân.

 

Hắn trọng sinh cũng chỉ để uổng phí một đời thôi sao!

 

3

 

Ta vốn là công chúa duy nhất của triều đại này, xuất thân chính thống, địa vị cao quý.

 

Thế nhưng nửa tháng trước, phụ hoàng lại rước nữ nhi của bạch nguyệt quang năm xưa vào kinh, phong làm công chúa dị tộc.

 

Quốc sư còn vì nàng mà gieo quẻ: 

 

“Trời sinh phú quý, vận mệnh vô song, tất sẽ nắm giữ phượng mệnh.”

 

Thế là trong chớp mắt, các danh môn thế gia, công tử quyền quý, không ai là không tranh nhau lấy lòng nàng.

 

Ngay cả mấy hoàng đệ của ta cũng chẳng ngoại lệ.

 

Đêm phụ hoàng ban hôn cho nàng với Thất vương, Ngũ hoàng tử đã vung tay chi triệu, lấy mười dặm sính lễ rước nàng vào Thất vương phủ, đoàn rước đồ sộ kéo dài như triều đình ngự giá.O mai d.a.o Muoi

 

Cửu hoàng tử cũng không chịu thua kém, trực tiếp thêm mười dặm nữa, từ nội viện Thất vương phủ trải dài đến tận phố lớn, không dứt như sông dài.

 

Thật giống như đang đấu võ đài, phô trương thanh thế đến cực điểm.

 

Dân chúng vây xem ba tầng trong ba tầng ngoài, chen chúc đến không còn chỗ đặt chân, nhưng ai nấy đều không muốn bỏ qua cảnh tượng hiếm thấy này.

 

Ngay cả việc đầu tiên sau khi trọng sinh Tiết Duệ làm, cũng là vì nàng mà ép ta hòa ly.

 

Vậy mà giờ đây, hắn lại đứng chờ suốt ba ngày liền trước cổng phủ công chúa, chỉ để mong gặp được ta một lần.

 

Ta còn đang bận chọn phò mã đời tiếp theo, làm gì có thời gian để ý đến hắn.

 

Hắn đi khắp nơi cầu xin, lại bị từ chối toàn bộ.

 

Những người từng nể mặt ta mà đối xử tử tế với hắn, giờ quay lưng lạnh nhạt, đóng cửa không tiếp.

 

Nhà hoàn Chung Linh mỗi lần nhắc đến, đều như đang kể chuyện cười.

 

Nói rằng trước kia hắn dựa vào uy danh của ta, kiêu căng ngạo mạn quen rồi, đắc tội với không ít người.

 

Giờ thì phải quỳ lạy khắp nơi, nhưng người ta cũng vờ như không thấy, một lời nhắn cũng chẳng buồn truyền hộ.

 

Thế mà hôm đó, hắn lại chặn kiệu ta ngay giữa phố.

 

Quỳ trên mặt đất, dùng đôi tay gân guốc kéo lấy vạt váy ta, mắt đỏ hoe, cầu xin ta nghe hắn giải thích.

 

Hắn sốt ruột phân trần, nói bị Bạch Liên Nhi mê hoặc, nhất thời mù mắt, nhận nhầm ân nhân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ta chẳng nghe lọt nửa câu, nhưng lại rất thích dáng vẻ tàn tạ đáng thương đó của hắn, đúng kiểu khiến người ta mềm lòng.

 

Ta đứng nhìn hắn hồi lâu, như đang xem kịch hay, sau đó liền xoay người gọi mười tên nam kỹ đến.

 

Cóc ba chân thì khó tìm, chứ nam nhân hai chân thì khắp nơi đều có!

 

Nhưng chọn tới chọn lui, vẫn cứ thấy thiếu thiếu cái gì đó.

 

Nhà hoàn Chung Linh đứng bên cạnh nhìn.

 

Thấy ta chọn người này hơi giống Tiết Duệ, lại chọn người kia cũng hao hao Tiết Duệ, cuối cùng không nhịn được nữa, dứt khoát lên tiếng:

 

“Công chúa có cảm thấy… mấy vị phò mã đều trông rất giống một người không ạ?”

 

“Có sao? Ai cơ?” Ta nghi hoặc nhìn nàng.

 

Nàng do dự một chút, dè dặt đáp: 

 

“...Lục Tiêu, Lục tiểu tướng quân.”

 

Ta: “???”

 

“Đừng có nói bậy!”

 

Ta giật mình lùi hẳn ba bước.

 

“Ta với hắn là kẻ thù không đội trời chung đó!”

 

Là loại không đời nào có thể hòa giải nổi!

 

Mẫu thân của hắn, đại nguyên soái Lục gia, là bạn thân khuê phòng của mẫu hậu ta.

 

Năm đó khải hoàn về triều, lấy quân công đổi thưởng, cầu xin phụ hoàng tứ hôn ta và hắn từ trong bụng mẫu thân.O mai d.a.o Muoi

 

Nhưng sau khi sinh ra, chúng ta chỗ nào cũng đối đầu.

 

Hắn thích yên tĩnh, có thể ngồi đọc sách cả ngày, bên lề ghi chú chỉ chít.

 

Là công tử như ngọc, ôn nhuận nhã nhặn, bạch nguyệt quang của toàn kinh thành, từ già đến trẻ.

 

Còn ta lại là cơn ác mộng mà cả kinh thành chẳng ai dám chạm vào, hoang dã như ngựa hoang, ngang tàng khó thuần.

 

Mẫu hậu thường nói, nếu ta không phải sinh trong hoàng thất, e là đã bị người ta đánh c.h.ế.t tám mươi lần rồi.

 

Trong lòng ta không phục, rõ ràng mẫu thân hắn lúc nào cũng chê bai hắn là khúc gỗ chỉ biết đọc sách, ngày ngày khen ta là thiên tài quân sự trăm năm hiếm gặp, suốt ngày muốn kéo ta đi học binh pháp.

 

Ta thì thua kém hắn ở chỗ nào?

 

Thế là trong cảnh mẫu thân ta thích hắn, mẫu thân hắn yêu ta, chúng ta thành công trở thành cặp oan gia không độ trời chung.

 

Gặp mặt là cãi, gặp là đánh, căng như dây đàn.

 

Thế nhưng phụ hoàng lại cứ cho rằng bọn ta là một đôi oan gia vui vẻ.

 

Cứ nhìn là bảo hắn thích ta, ta thích hắn, cực kỳ xứng đôi!

 

Sau khi ta đến tuổi cập kê, phụ hoàng lập tức hạ chỉ bảo hai ta chọn ngày thành thân.

 

Hắn vì không muốn cưới ta, làm trái thánh ý, tự xin đi lưu đày ba ngàn dặm.

 

Ta cầu còn không được, xoay người ngược hướng hắn, xách búa sắt đến biên cương phía nam.

 

Từ đó chưa từng gặp lại.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com