Mưu Nữ 2: Tám Đời Phò Mã Của Ta Đều Trọng Sinh Rồi

Chương 4



“Ta vừa mới dỗ dành ngươi xong, ngươi không chịu giúp ta gặp công chúa thì thôi, còn muốn lấy oán báo ơn à?”

 

Nàng lải nhải một tràng như sấm, bỗng ngẩng đầu, thấy ta đang đứng không xa.

 

Ngẩn ra một lát, vẻ mặt liền sáng lên, hớn hở gọi:

 

“Công chúa, người quay lại rồi à!”

 

Nàng vui vẻ chạy đến bên ta, mặt mày rạng rỡ như vừa trúng độc đắc:

 

“Hoàng thượng vừa mới triệu thần nữ vào cung, bảo ta chọn một trong số các hoàng tử để thành thân.”

 

“Nói rằng thần nữ chọn ai thì người đó sẽ được lập làm thái tử!”

 

“Người đoán xem ta chọn ai?”

 

“Thần nữ chọn người đó, công chúa điện hạ!”

 

Ta: “Phụt!”

 

7

 

Dạo gần đây, khắp kinh thành, từ các gia tộc quyền quý đến quan lớn trong triều đều vì nàng mà tranh giành đến đỏ mặt tía tai.

 

Ta cũng từng nghe đôi chút.

 

Tin đồn về nàng lan khắp phố phường: có kẻ ngưỡng mộ, người ghen tị, cũng có kẻ nói nàng là hồ ly họa quốc.

 

Thế mà nàng chưa từng lên tiếng phản bác một câu nào, mặc cho sóng gió bên ngoài cuồn cuộn, vẫn ung dung như núi.

 

Ta nghĩ, người như nàng, hẳn phải là một đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương.

 

Nàng quả đúng là vậy.

 

Nhưng nàng lại tinh nghịch nháy mắt với ta, nói rằng sắc đẹp là thứ tầm thường nhất ở nàng, bởi vì nàng rất giàu.

 

Lần đầu tiên gặp mặt, nàng đã tuyên bố thẳng thừng:O mai d.a.o Muoi

 

“Công chúa, ta ủng hộ người đoạt ngôi!”

 

“Mẫu thân thần nữ làm đệ nhất phú thương thiên hạ bao năm nay, không phải để chơi.”

 

“Thần nữ có tiền.”

 

“Thần nữ còn lừa được từ nhị hoàng tử, tâm hoàng tử, ngũ hoàng tử, thất hoàng tử và cửu hoàng tử cả chục khu phố buôn bán, người muốn bao nhiêu tiền cũng có.”

 

Vừa nói xong,  Tiết Duệ liền uất ức lại gần: 

 

“Liên Nhi, ta cũng… hết tiền tiêu rồi…”

 

Bạch Liên Nhi không hề nghĩ ngợi: “Cút!”

 

8

 

Bạch Liên Nhi đến là để báo ta biết: Lục Tiêu đang gặp nguy hiểm, bảo ta nhanh đi cứu.

 

Ta thầm nghĩ: Đã sinh Tiêu, còn sinh Thiệu làm chi… sao mấy ngày nay chẳng có ai quan tâm đến Hà Thiệu hết vậy?

 

Nhưng thôi, đã đến nước này, cứu thì cứu cả hai.

 

Vậy là ta ra ngoài thành, chờ liền ba ngày bên vách đá cạnh hào nước hộ thành.

 

Cuối cùng, trong trận mưa như trút, ta cũng cứu được một nam nhân bị thương nặng, kéo hắn vào một ngôi miếu hoang gần đó.

 

Vừa cởi y phục của hắn, vừa không nhịn được mà cảm thán:

 

Chặc chặc… Cơ bụng tám múi rõ ràng thế này!

 

Vây cá mập đẹp quá đi mất!

 

Đường nhân ngư mượt mà như tạc tượng!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chỗ nào cũng toàn là vết thương, không biết sẽ tốn của ta bao nhiêu thuốc quý đây!

 

Nhưng mà… đã là để trả ân tình, lại còn có thể xoay chuyển vận mệnh. Xứng đáng.

 

Ta tính toán đâu ra đó, trước mắt, sẽ không cho hắn biết thân phận của ta.

 

Đợi đến khi hắn mở mắt, thấy giữa màn mưa mịt mờ, một mỹ nữ trong lòng hắn áo quần xộc xệch, bờ vai trắng ngần lộ ra vì sưởi ấm hắn… chẳng lẽ còn không động lòng?

 

Không động lòng.

 

Hắn không nhìn thấy nữa rồi.

 

Nhưng địch ý với ta, lại chẳng hề giảm đi nửa phần, mở miệng ra liền quát lạnh:

 

“Bạch… Liên… Nhi?”

 

Ta nhìn khuôn mặt góc cạnh, tuấn tú thoát tục của hắn, mấy năm không gặp, càng thêm xuất chúng.

 

Trong đầu ta nhanh chóng rà lại từng bước từng bước, rốt cuộc đã sai ở đâu?!

 

Ba canh giờ liền ta lo liệu từng chút một: cầm m.á.u, thoa thuốc, lau người, băng bó.

 

Hắn vậy mà chẳng chút phản ứng.

 

Ta mở lọ kim sang dược cuối cùng, tay chậm rãi dịch xuống dưới.

 

Vẫn không tỉnh.

 

Dịch thêm chút nữa.

 

Vẫn không phản ứng.

 

“Chẳng lẽ… không được?” 

 

Ta nhỏ giọng lầm bầm, vừa định tiếp tục dịch xuống…

 

Cổ tay đột nhiên bị hắn chụp chặt!

 

Hắn lực mạnh như sắt, thân nhiệt nóng bỏng, vòng tay như xiềng xích cháy rực quấn chặt lấy ta.O Mai d.a.o Muoi

 

Lạnh lùng, khàn giọng:

 

“Ngươi nói ai không được?”

 

9

 

Giọng hắn khàn đặc đến đáng sợ, sắc mặt lạnh lẽo như sương tuyết phủ kín, băng giá đến rợn người.

 

Ta căng thẳng nuốt nước bọt, vội vàng giải thích:

 

“Ta... ta không được. Ta sợ thương thế của ngươi quá nặng, mà y thuật của ta lại kém cỏi.”

 

Hắn hừ lạnh một tiếng, cất giọng chế giễu:

 

“Bạch Liên Nhi, ngươi lại muốn giở trò gì đây?”

 

Ta: “?”

 

Hắn bị mù rồi à?

 

Ta với Bạch Liên Nhi khác xa một trời một vực.

 

Ta nào có đẹp bằng nàng ta?

 

Nhưng khi nhìn kỹ lại, ta phát hiện đôi mắt hắn trống rỗng, tròng mắt không hề động đậy.

 

Hắn dường như... thật sự không nhìn thấy nữa.

 

Ta dán mắt vào gương mặt hắn, cố tìm chút manh mối từ biểu cảm của hắn.

 

Đáng tiếc, ngoài vẻ lạnh lùng, ta chẳng nhìn ra được gì khác.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com