Lúc hắn nói câu đó, ta đang cầm búa đập quả óc chó.
Nghe vậy, ta lập tức sai người mang thêm đĩa đậu phộng, hạt dưa và chà là đỏ lên, hứng thú hỏi:
"Vậy lần này nhớ ra được cái gì nữa rồi?"
Hắn ngồi dậy trên giường, ánh mắt còn mơ màng:
"Ngươi không phải ân nhân cứu mạng của ta, ngươi đã mạo danh Liên Nhi, còn không cho ta cưới nàng vào cửa."
Nghe vậy, ta đã chẳng buồn tiếp lời.
Ta sớm nói rồi, ta không phải ân nhân của hắn.
Hắn cứ khăng khăng nói là ta.
Nói trong triều chỉ có mình ta là công chúa, không phải ta thì còn ai vào đây?
Ta biết thế nào được là ai!
Khi nào việc cứu người lại trở thành điều kiện cần và đủ để làm công chúa vậy?
Giờ thì hay rồi, hắn lại lạnh lùng nhìn ta, giọng đầy trách móc:
"Ngươi biết rõ mình chưa từng cứu ta, khi ta xin hoàng thượng ban hôn, tại sao ngươi không nói ra?"
"Ta có nói mà."
Ta ra vẻ vô tội:
"Ta bảo ta không nhớ có chuyện đó, nhưng chàng không chịu nghe, cứ khăng khăng cưới ta, cưới ta, cưới ta!"
"Ngươi còn bày mưu khiến Liên Nhi sảy thai!"
Hắn đập mạnh tay xuống bàn, mắt tóe lửa:
"Ngươi là đồ nữ nhân độc ác!"
Ta đập mạnh búa xuống bàn:
"Ôn chuyện thì ôn chuyện, chàng thử mắng ta thêm một câu nữa xem?"
Hắn bị ta dọa cho giật mình, rút tay về đầy bực tức, nhưng vẫn cứng miệng:O mai d.a.o Muoi
"Ta muốn hưu ngươi!"
Ta cười lạnh: "Chắc là không được đâu. Từ xưa đến nay chỉ có công chúa khiến phò mã mất mạng, chứ chưa từng có ai dám hưu bỏ công chúa."
Hắn phạm pháp rồi, hắn có biết không?
Đồ ngu!
Chưa kịp dứt lời, hệ thống bỗng bật lên nhắc nhở: 【Mục tiêu chiến lược sai.】
Ta: "?"
Hệ thống: 【Mục tiêu của ngươi không phải là Tiết Duệ, mà là phản diện Hà Thiệu.】
Ta: "?"
Cái tên tiểu hầu gia c.h.ế.t sau bảy ngày kia á?
Ta định thần lại, bắt đầu đào hố cho Tiết Duệ nhảy.
"Dù chàng là cận thần được sủng ái, là lương tướng tài ba, nhưng ta là công chúa. Vừa mới thành thân đã đòi hưu thê, phụ hoàng sẽ không đồng ý đâu, trừ khi…"
"Trừ khi gì?" Chàng tiến lại gần một bước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Trừ khi hòa ly."
"Vậy thì hòa ly!"
Ta ho khẽ một tiếng, nở nụ cười như có như không nhìn hắn:
"Do bản công chúa đề xuất thì mới gọi là hòa ly, nếu không thì gọi là bị hưu, về tình về lý đều không hợp."
Sắc mặt hắn càng thêm u ám:
"Ngươi muốn thế nào mới chịu hòa ly?"
"Có tiền là ta chịu ngay."
Ta cười ranh mãnh, nói gọn lỏn:
"Đưa ta năm trăm vạn, ta lập tức viết giấy hòa ly."
"Được!" Hắn không chần chừ đáp.
Ta: Không thèm mặc cả luôn?
Người có tiền đúng là người có tiền!
Biết vậy đòi thêm chút nữa.
Hắn đưa giấy bút tới, đập "bốp" lên bàn trước mặt ta:
"Viết! Viết xong thì cút khỏi Tiết gia cho ta!"
Ta từ lâu đã học thuộc lòng mẫu giấy hòa ly, viết trơn tru như nước chảy mây trôi.
Lúc trước giả nam thi khoa cử, cũng chưa từng văn tư mẫn tiệp thế này.
Ký tên đóng dấu xong, ta đưa lại cho chàng, nhưng khi hắn đưa tay nhận lấy, ta bất ngờ siết chặt rút về, mỉm cười ung dung:
"Từ nay nơi này là phủ công chúa, muốn cút thì cũng là chàng phải cút."
Hắn trợn mắt nhíu mày, xắn tay áo như muốn tranh cãi.
Nhưng ta gõ nhẹ lên giấy hòa ly.
Hắn lập tức hiểu ra, nếu không lấy căn nhà tổ này thế chấp, tuyệt đối không thể gom đủ năm trăm vạn lượng.O Mai d.a.o Muoi
Chưa tới ba ngày, toàn bộ ngân lượng của Tiết phủ, hơn phân nửa cửa tiệm, toàn bộ giấy tờ đất đai… đều vào tay ta.
Ta từ trước đến nay khi hưu phò mã luôn rộng lượng, nhưng hưu cái tên ngốc này thì là lần đầu.
Không ngờ lại còn được trả thêm tiền!
Lúc hắn dọn đi trong bộ dạng thảm hại, thấy ta đứng ở cổng lớn chờ sẵn, lập tức ngẩng cao đầu đầy khinh miệt, hếch mũi hỏi ta:
"Sao? Hối hận rồi à?"
"Cũng không hẳn là không thể."
"Nếu ngươi trả lại toàn bộ tài sản, hồi môn gấp đôi, ta có thể rộng lượng suy nghĩ thu ngươi làm thiếp, để Liên Nhi cho ngươi một cái viện bên cạnh ở tạm."
Đúng là cóc ghẻ há miệng, khẩu khí lớn thật!
"Người đâu."
Ta mỉm cười ra lệnh:
"Tiết Duệ phạm thượng, mạo phạm bổn cung, đánh ba mươi trượng."