Mưu Nữ 2: Tám Đời Phò Mã Của Ta Đều Trọng Sinh Rồi

Chương 11



Họ giãy giụa trong tuyệt vọng, nhưng vết thương quá nặng, ngoài cơn thịnh nộ bất lực, không thể tạo nên sóng gió gì nữa.

 

Ngay lúc đó, phụ hoàng mơ màng tỉnh lại.

 

Vừa nhìn thấy hai người bọn họ, nét mặt ông liền nổi giận đùng đùng:

 

"Đồ súc sinh! Dám hạ độc trẫm, mưu đoạt đế vị, đánh! Đánh c.h.ế.t cho trẫm!"

 

Thị vệ lập tức kéo họ ra ngoài, tiếng roi vút xuống vang lên liên tiếp không ngừng.

 

Tam hoàng tử là người sợ đau nhất, mới vài roi đã kêu gào thảm thiết, lớn tiếng cầu xin phụ hoàng tha mạng.

 

Mẫu phi của hắn, là sủng phi được phụ hoàng yêu chiều nhất bao năm qua.

 

Con được yêu vì mẫu thân được sủng, đương nhiên hắn cũng là đứa con mà phụ hoàng thương nhất.

 

Giờ đây nghe hắn khóc lóc đứt gan đứt ruột, phụ hoàng lại lộ vẻ không nỡ.

 

"Phụ hoàng đau lòng rồi sao?" Ta mỉm cười hỏi ông.

 

Ông khịt mũi, giận mà trách: "Đồ vô dụng!"

 

Nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng, ra lệnh nhốt họ vào đại lao.

 

Ta mở miệng chặn thái giám truyền lệnh: "Khoan đã."

 

Lông mày phụ hoàng lập tức nhíu chặt, quát: 

 

"Sao hả, đến ngươi cũng muốn chống lại trẫm?"

 

"Nhị nữ không dám." 

 

Ta vừa nói, vừa ngồi xuống bên cạnh long sàng, cầm bát sâm trà bên cạnh, đích thân đút ông uống.

 

Ông vừa uống, ta vừa dịu dàng nói:

 

"Phụ hoàng hình như quên một chuyện."

 

"Chuyện gì?"

 

"Mẫu thân là hoàng hậu, ta là trưởng công chúa, chính thống đích xuất, theo di huấn của tiên đế, nam nữ bình đẳng, ta có một phần trong ngôi vị."

 

"Nhưng phụ hoàng lại sủng thiếp diệt thê, dung túng Vinh quý phi và Tam hoàng tử chèn ép mẫu tử ta. Thậm chí loạn do cữu đệ của Vinh quý phi gây ra ở phương Bắc, bại trận thảm hại, cũng bắt ta đi hòa thân để cầu hòa."

 

Mắt phụ hoàng lóe lên sự chột dạ, ông ta biết mình sai, nhưng đã quen làm người trên, sao dễ dàng cúi đầu, càng không thể nhận sai.O mai d.a.o Muoi

 

"Ngươi chỉ là một nữ nhân, để ngươi đi hòa thân đã là vinh dự rồi. Hơn nữa, cuối cùng ngươi cũng không đi, chẳng phải Tần Tự đã thay ngươi sao?"

 

Ta khẽ gật đầu, tuy cười nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt, ngược lại như có lưỡi d.a.o giấu trong đó:

 

"Vậy phụ hoàng có từng nghĩ rằng, mưu tính của mình sẽ thất bại trong tay một nữ nhân không?"

 

Ông ngẩn người: "Ý ngươi là gì?"

 

"Ý ta là người nên nghĩ nhiều hơn một chút! Nghĩ đến tiên đế, nghĩ đến trưởng công chúa, nghĩ đến mười vạn nữ binh yêu ở Hạc Sơn c.h.ế.t oan, nghĩ đến vô số nữ tướng c.h.ế.t trận sa trường! Người nửa đêm tỉnh giấc, lương tâm có yên không, tim có đau không?"

 

"Vô lễ!" 

 

Ông thẹn quá hóa giận, đánh văng bát canh trên tay ta. 

 

"Ai cho phép ngươi nói với trẫm như vậy?"

 

"Có cho phép hay không, nhi thần cũng đã nói xong rồi."

 

Ta dùng ngón tay lau phần sâm trà văng trúng tay áo, nhẹ nhàng quệt lên long bào rực rỡ của ông.

 

Rồi đưa tay nắm lấy cổ tay ông, ép ông ấn xuống chiếu thư tội kỷ.

 

Phải tranh thủ lúc ông còn sống, lật lại án cho Trưởng công chúa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Kẻo đợi ông c.h.ế.t rồi, sẽ có kẻ lợi dụng chuyện này mà bôi nhọ, nghi ngờ sự chính đáng của nó.

 

20

 

Mọi chuyện đều đã xử lý xong, ta liền liếc mắt nhìn về phía sau cột trong điện.

 

Thuộc hạ lập tức hiểu ý, kéo kẻ đang trốn ở đó là Tiết Duệ ra.

 

Hắn run lẩy bẩy, quỳ sụp dưới chân ta.

 

Bóng ta kéo dài, phủ kín người hắn, như một chiếc lồng sắt kín kẽ không khe hở.

 

“Ngươi đã thấy những gì?”

 

“Ta… ta chẳng thấy gì cả…”

 

Hắn co rúm lại trên mặt đất, ánh mắt kinh hoàng liếc nhìn phụ hoàng đang nằm đó không thể động đậy, thân thể run như cầy sấy.

 

Ta cụp mắt nhìn hắn, hỏi:

 

“Có phải ngươi nghĩ rằng mình giẫm hai thuyền, hợp mưu với hai vị hoàng tử, thì địa vị sẽ vững chắc không?”

 

“Ngươi tưởng chỉ cần giẫm ta xuống bùn, sau đó lại cứu ta trong cơn hoạn nạn, là ta sẽ vì biết ơn mà tha thứ hết những việc ngươi từng làm với ta sao?”

 

“Ngươi ngây thơ quá rồi, Tiết Duệ.”

 

Hắn đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin nổi:

 

“Ngươi… sao ngươi lại biết tất cả?”

 

Ta mỉm cười nhàn nhạt, trong ánh mắt kinh hoàng của hắn, khẽ vỗ nhẹ lên bên mặt hắn:

 

“Lần sau nếu có đầu thai lại, nhớ đừng nói mớ nhiều như thế.”

 

21

 

Tiết Duệ ngẩn ra hồi lâu, rồi bất ngờ dập đầu liên tục, không ngừng cầu xin ta tha mạng.O Mai d.a.o Muoi

 

Ta lạnh lùng nhìn tấm lưng run rẩy của hắn, không chút lay động:

 

“Nếu như ngươi không thông đồng với hạ nhân phủ công chúa, trong ngoài phối hợp, thay các hoàng tử khác truyền tin, thì ta thực sự sẽ tha cho ngươi.”

 

“Nhưng ngươi không nên làm thế, Tiết Duệ, ngươi không nên phản bội ta.”

 

“Công chúa…” 

 

Khóe mắt hắn rưng rưng, ngước nhìn ta đầy đau khổ, vẻ mặt như thể đáng thương vô tội.

 

Thế nhưng tay hắn đột nhiên động, bất ngờ rút ra con d.a.o găm giấu sau lưng, đ.â.m thẳng về phía ta.

 

Nhưng ta nhanh hơn, lập tức cắm thẳng ám tiễn giấu trong ống tay vào n.g.ự.c hắn.

 

Cùng lúc đó, một mũi tên nỏ xé gió bay đến, xuyên thủng ngay sau lưng hắn.

 

Ta ngẩng đầu nhìn, Lục Tiêu đang bước về phía ta, ánh sáng phía sau lưng bao phủ hắn, thân hình cao lớn được ánh nến dát lên một lớp viền vàng rực rỡ.

 

Trong đầu ta bỗng lóe lên một vài hình ảnh, theo phản xạ gọi ra cái tên:

 

“Hà Thiệu.”

 

Tất cả ký ức lập tức tràn về như sóng triều.

 

Cuối cùng dừng lại ở khoảnh khắc hắn từng tháo mặt nạ xuống.

 

Giọng ta sắc như dao, hỏi thẳng:

 

“Lục Tiêu, chàng muốn giúp ta thì cứ đến thẳng là được, vì sao phải dùng tên giả là Hà Thiệu?”

 

“Bởi vì 'Hà Thiệu', là một nửa của Tần Thư.”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com