Mưu Nữ 2: Tám Đời Phò Mã Của Ta Đều Trọng Sinh Rồi

Chương 12



22

 

Lễ vương vừa đặt chân vào kinh thành, liền bị áp giải vào đại lao.

 

Năm xưa cái c.h.ế.t của Trưởng công chúa, mọi chuyện đều do hắn đứng sau chủ mưu.

 

Cùng một mẫu thân sinh ra, hắn lại ganh ghét tiên đế thiên vị Trưởng công chúa, thậm chí còn định giao cả giang sơn cho nàng.

 

Sự diệt vong của Trưởng công chúa cùng Hạn bá quân chính là lễ vật hắn dâng lên phụ hoàng để lấy lòng.

 

Phụ hoàng từng hứa sẽ lập hắn làm Hoàng thái đệ, sau này khi trăm tuổi sẽ truyền ngôi cho hắn.

 

Giờ đây dù phụ hoàng đã đến lúc hấp hối, Lễ vương vẫn không chịu nhận tội, cũng không chịu tìm đến cái c.h.ế.t.

 

Về sau, là Lễ vương phi Vương Bất đến đại lao một chuyến.

 

Ta ẩn thân nơi góc tối nghe trộm, nàng rót cho Lễ vương một chén rượu nấu, nhẹ nhàng giơ chén lên cụng ly.

 

Lễ vương vẫn như mọi khi, ôn hòa điềm đạm: “Bất nhi, chén rượu này, nàng thật lòng muốn bản vương uống sao?”

 

Vương Bất nhìn thẳng vào mắt hắn, hồi lâu mới quả quyết buông một chữ:

 

“Muốn.”

 

“Như nàng mong ước.”

 

Lễ vương cũng không nhiều lời, cụng chén với nàng rồi một hơi uống cạn.

 

Ba ngày sau, Chung Linh đang trò chuyện với ta, kể rằng thanh mai trúc mã của Tần Tự là Minh Huân, vì cái c.h.ế.t của Tần Tự mà đau lòng tuyệt vọng, bị đả kích nghiêm trọng, giờ chẳng khác gì người sống thực vật.

 

Phải rồi, chẳng phải chính hắn từng trong ngày đại hôn của Tần Tự, dắt một nữ nhân từ ngoài đường xông vào, định cưới làm trắc phi sao?

 

Ta hừ lạnh một tiếng, cười khinh miệt: 

 

“Đau lòng thì đi c.h.ế.t đi! Tự tử theo Tần Tự luôn ấy!”

 

Chưa dứt lời, hạ nhân đã vội vàng chạy vào báo: Vương Bất đã tự vẫn trước mộ Lễ vương.

 

Trong lòng ta dâng lên một nỗi cảm khái khó tả.

 

Ngay lúc ấy, lại có một hạ nhân vội vã bước vào báo: Quốc sư đã tự vẫn theo Vương Bất rồi.

 

Ta: “…”

 

Chung Linh lại khóc to hơn: “Hóa ra, nam nhân thật lòng yêu ngươi, chính là sẽ tự vẫn vì ngươi. Nếu đến cả tự vẫn cũng không làm được, vậy chắc chắn là không yêu ngươi rồi.”

 

Câu trả lời không sai, nhưng cái cách suy luận thì sao mà… lạ đời thế?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chỉ nghe nàng nói tiếp: “Lục tiểu tướng quân chính là như vậy, khi đó nếu không phát hiện kịp, e rằng đã cứu không nổi rồi.”

 

Ta thất kinh: “Khi nào?”

 

“Khi người bị thương ở Phương Nam đó.” 

 

Nàng kể lại đầy biểu cảm: 

 

“Người vì cứu ngài ấy mà bảy lần xông vào doanh trại địch, bị thương nặng, hơi thở cũng không còn, thái y nói là không thể cứu nổi nữa.”

 

“Ngài ấy liền rút kiếm định c.ắ.t c.ổ mình, nói là phải đi trước ngươi một bước, để dọn đường cho ngươi!”

 

Chung Linh mặt đầy hoảng sợ: “May mà Trình Phó tướng tay nhanh hơn não, dùng cánh tay chặn lại, suýt nữa thì gãy cả xương!”

 

Ta lại hoàn toàn không biết chuyện này.

 

Vội vã đi tìm Lục Tiêu, hắn lại vẻ mặt bình thản, nhẹ nhàng nói: 

 

“Nếu không phải Yến Độ nói nàng còn cứu được, ta đã tiếp tục tìm đến cái c.h.ế.t rồi.”

 

“Yến Độ?” 

 

Cái tên này… nghe quen quen. Bỗng nhiên, một gương mặt đeo mặt nạ nanh rắn hiện lên trong đầu ta, ta chợt nhớ ra.O Mai d.a.o Muoi

 

“A! Là vị đại tế ti nuôi rắn ở Giang Di!”

 

Lục Tiêu gật đầu: “Hắn bói cho nàng một quẻ, nói chỉ cần hộ tống nàng về kinh tĩnh dưỡng, ắt sẽ bình an vô sự.”

 

Ta vội mời hắn đến, nhờ hắn bói cho Tần Tự một quẻ.

 

Hắn mặc áo đen, dáng người cao ráo như ngọc, lắc lắc vỏ rùa hồi lâu, rồi buông ra tám chữ:

 

“Hai nữ tranh ngôi, song kiều làm đế.”

 

Thì ra ở một không gian khác, nàng đã tự mình rửa sạch oan khuất, trở thành nữ đế chân chính.

 

“Vậy còn Bạch Liên Nhi thì sao? Nàng ta thế nào rồi?” 

 

Ta sốt ruột hỏi: “Tần Tự thuận lợi đăng cơ, hẳn là nàng ta giúp không ít nhỉ?”

 

Hắn lại bật cười, cười khẩy một tiếng:

 

“Nàng ta đương nhiên bận rồi, năm vị phu quân đều là trọng sinh, nàng không bận thì ai bận?”



 

(Toàn văn hoàn)





 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com