Muôn Đời Muôn Kiếp Yêu Nàng

Chương 2



Nói thật, tướng mạo của đạo sĩ này mà đi tu thì tiếc quá.

Dáng người cao ráo, mày kiếm mắt sao, đôi mắt hoa đào quyến rũ, long lanh đa tình.

Chiếc đạo bào rộng thùng thình mặc trên người, lại toát ra khí chất của một công tử phong lưu quý phái.

Làm sao đây? Ta muốn nhào tới ôm chầm lấy hắn, rồi nâng mặt hắn lên mà xoa nắn thỏa thích.

"Thất muội... ồ không, cô nương, cô ngồi trong nồi ăn, không... không sợ nóng sao?"

Tâm lý của đạo sĩ này kém quá, ta chỉ ăn vụng bát cháo mà hắn đã kích động đến mức nói năng lộn xộn.

Thú vị thật, ta muốn trêu chọc hắn.

Ta lau vội những hạt cơm dính trên mặt, bay đến lòng hắn: "Đúng là hơi nóng, hay là ta ngồi trong lòng ngươi ăn nhé?"

Chà chà.

Chưa nói đến việc thế gian ai cũng thích người đẹp, mùi hương trên người cậu bé đạo sĩ này còn thơm hơn cả cháo trong nồi.

Ta ghé sát vào người đạo sĩ, tham lam hít hà mùi hương trên người hắn.

Cứ hít hà mãi, ta đ.â.m ra lâng lâng.

Muốn hóa thành một con quỷ háo sắc, cùng hắn diễn một màn tình người duyên ma bất diệt.

Sau khi no bụng, ta thoải mái nằm ườn trên ghế mây: "Này, tiểu đạo sĩ, còn chưa hỏi tên ngươi là gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ánh mắt tiểu đạo sĩ ngẩn ra một lát, rồi chắp tay hành một lễ quân tử: "Tiểu sinh tên tục là Hứa Tu Trần, dám hỏi khuê danh tiểu thư là..."

Ta tức thì bật dậy khỏi ghế mây: "Ngươi chính là Hứa Tu Trần, người có kỹ thuật bắt quỷ hạng nhất sao?"

Hứa Tu Trần giật mình, vội vàng xua tay: "Không dám, không dám."

"Gì mà không dám, danh tiếng của ngươi đã vang xa rồi, mau thu phục ta đi, cái thân nữ quỷ này ta làm đủ rồi!"

"Hoàn toàn là lời đồn, ta vừa bái sư ba ngày thì sư phụ đã c.h.ế.t rồi." Hứa Tu Trần lại từ chối.

"Lời này là thật sao?" Ta nghi hoặc hỏi.

Thiên Thanh

"Vô cùng xác thực." Hứa Tu Trần cam đoan.

"Móa nó! Để xem ta về có bóp c.h.ế.t con quỷ đói miệng vàng đó không!"

Nói xong, ta định bay đi.

"Này, thất muội... cô nương quỷ, đợi một chút!" Hứa Tu Trần túm lấy chiếc váy trắng của ta.

"Làm gì!" Ta không vui, làm chậm trễ chuyến bay của ta.

"Cái đó... hay là cô đợi thêm chút nữa?" Hứa Tu Trần cẩn thận hỏi.

"Đợi gì? Đợi sư phụ ngươi sống dậy dạy ngươi thuật bắt quỷ sao?"

Tìm kiếm nửa ngày, hóa ra lại là một kẻ hữu danh vô thực, ta vô cùng không vui.

"Trước khi c.h.ế.t sư phụ đã để lại cho ta bí kíp bắt quỷ, hay là cô ở lại, giúp ta nghiên cứu một chút?" Hứa Tu Trần nói.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com