Muôn Đời Muôn Kiếp Yêu Nàng
Ta là một nữ quỷ chán ăn.
Cuộc sống thật quá phiền phức.
Ta không tìm được vật gì để hút, cho nên thường xuyên cảm thấy đói khổ khó chịu.
Nhiều quỷ với mọi hình dáng khác nhau, ta tồn tại là tạo nghiệt lớn nhường nào mà lại cô đơn trở thành quỷ chán ăn.
Cho dù hóa thành quỷ ăn phân cũng tốt, ít nhất còn có mùi phân để ăn.
Cảm giác giống như đói bụng mấy trăm năm, ta thật sự không chịu nổi.
Ở bãi tha ma, ta nghe thấy một con quỷ đói nói, núi Phạn có một thanh niên tài tuấn, kỹ thuật bắt quỷ giỏi nhất, g.i.ế.c quỷ không nháy mắt.
Ta bắt lấy yết hầu mỏng manh của quỷ đói hỏi: “Thật hả?”
“Thật, là tam biểu cô nhà cháu trai của ngũ lão gia nhà ta nói.”
Ta lập tức ném đồ cúng khó ăn xuống, bay nhanh về hướng núi Phạn.
Trong lòng thầm hạ quyết tâm, lúc này nhất quyết phải c.h.ế.t thành công.
Mới vừa bay tới chân núi Phạn, liền ngửi thấy một mùi cơm thơm ngào ngạt.
Như này cũng quá thơm mà!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Có c.h.ế.t hay không nói sau, ta lấp đầy bụng trước đã.
Tìm theo mùi hương, ta bay tới ngôi đền Đạo giáo trên đỉnh núi.
Thấy trên bệ bếp trong nhà bếp đang hầm cháo.
Chính là mùi này!
Ta không hề do dự bay vào bếp, ngồi ở trong nồi cắm đầu cuống cuồng ăn.
Nghe ầm một tiếng, ta nghe thấy âm thanh liền ngẩng đầu.
Thiên Thanh
Chỉ thấy một đạo sĩ trẻ đang trợn to hai mắt nhìn ta, cái thìa và nồi trong tay rớt xuống mặt đất cũng không biết nhặt lên.
Tư thế giống như bắt gặp được ta đang ăn trộm cơm của hắn vậy.
Chậc……
Được rồi.
Hình như là ta ăn cháo của người ta.
“Ngươi… Ngươi… sao lại ăn… là muội…”
Đạo sĩ trẻ lắp bắp, hồi lâu không nói nên lời một câu hoàn chỉnh.
Ta nhướng mày: "Đầu đất, ngươi thấy ta à?"
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com