Mùa Hoa Năm Ấy Lại Vì Tôi Mà Nở

Chương 30: Tao xin lỗi



Thuỳ Dương sau đó cũng chiếm luôn chỗ ngồi của tôi để bàn bạc với Thành Khoa, trông hai người họ nghiêm túc chẳng khác gì đang mở một cuộc họp cổ đông lớn vậy. Thuỳ Dương và Thành Khoa cũng gần như quên mất sự hiện diện của tôi cho đến khi tiếng trống vào học vang lên.

Khoa lúc này mới mỉm cười, vui vẻ gọi tôi lại, điệu bộ có vẻ rất mờ ám. "Diệp Chi, việc của mày lúc này là nghiêm túc học hành, không nói chuyện với Thế Hưng là được." Cậu ta nhẹ giọng đưa ra nhiệm vụ cho tôi.

"Chỉ vậy thôi hả?" Tôi thắc mắc.

"Chứ mày muốn làm gì? Diễn chung với tao à?"

"Nhưng mà này..." Tôi do dự, "Nếu thấy Hưng buồn thì nhớ dừng lại ngay nhé!"

Khoa "ồ" lên một tiếng sau đó tặc lưỡi, khoanh tay lắc đầu nhìn tôi, "Yêu thì nói, bày đặt ngại ngại. Đếch hiểu được bọn yêu nhau."

"..."

****

Chúng tôi nhanh chóng ổn định lại, soạn sách vở để bắt đầu học môn ngoại ngữ. Giáo viên ngoại ngữ lớp tôi thật ra rất dễ tính. Nhưng thầy lại hay đặt câu hỏi cho học sinh, đặc biệt là những thành phần học kém. Và dĩ nhiên Thành Khoa luôn nằm trong số đó.

Thầy Long quét mắt một lượt, cuối cùng lại nhìn về phía cậu bạn cuối ngồi cạnh tôi.

"Khoa, dậy đi thầy phát hiện kìa. Khoa ơi..." Tôi cố gắng đánh thức cậu ta trước khi phải đối diện với cơn thịnh nộ của thầy.

"Triệu Thành Khoa, em còn không dậy tôi sẽ cho em ra khỏi lớp ngay lập tức!"

Giọng nói của thầy đột ngột vang lên khiến Khoa giật mình tỉnh giấc, cậu ta dụi mắt mơ màng nhìn về phía trước.

"Bài này rõ ràng tôi đã dạy rồi, em có biết làm không?" Thầy Long kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.

"Dạ em... thực ra..." Thành Khoa lắp bắp, huých nhẹ tay tôi như đang cố nắm lấy cọng rơm cứu mạng.

"Được rồi, em không làm được phải không?" Thầy thở dài, dời tầm mắt sang hướng ngược lại, "Vậy để thầy mời bạn khác. Ai có thể giải được bài này?"

"Em!" Thế Hưng đột nhiên lên tiếng.

Chẳng nằm ngoài dự đoán của tôi, ngay sau đó tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về cậu ấy, kể cả tôi. Ai trong lớp này mà không biết Thế Hưng ghét nhất là bị mời lên bảng cơ chứ? Cậu ấy trong tiết có khi còn chẳng thèm nghe giảng nữa là. Chỉ vì thầy cô thấy Hưng quá xuất sắc nên làm ngơ đấy thôi.

Thầy Long cũng ngơ ngác không kém, chưa đồng ý ngay mà vội hỏi lại cả lớp, "Không ai nữa à? Bài này rõ ràng tôi đã giảng rồi mà? Thế thì mời..."

Tôi thở dài, đành đẩy một mẩu giấy ghi đáp án về phía Khoa. Hai mắt cậu ta sáng lên, nhận lấy câu trả lời từ tay tôi rồi ưỡn ngực hô lớn, "Em nhớ rồi ạ!" Giọng nói được tiếp thêm dũng khí mà trở nên mạch lạc, rõ ràng: "Bài này em làm được."

"..." Khoảng lặng kéo dài đến đáng sợ. Ngoài tôi ra thì cả lớp dường như vô cùng khó hiểu trước sự thông minh đột xuất của cậu bạn Triệu Thành Khoa này.

"Em biết làm thật mà." Khoa khẩn thiết, mặc kệ những ánh mắt dò xét từ đám bạn, cậu ta hiện giờ chỉ mong muốn có được sự chấp thuận của thầy.

"Được được, Hưng nhường cho bạn cơ hội nhé. Hiếm lắm bạn ấy mới xung phong làm được một bài."

Khoa trợn tròn mắt không phục: "Thầy..."

"Thưa thầy, em cũng hiếm lắm mới lên bảng ạ." Thế Hưng vẫn nhất quyết không nhượng bộ.

Cả lớp tôi cứ đảo mắt liên tục để không bỏ lỡ bất cứ diễn biến nào của câu chuyện đầy kịch tính ngay trước mặt. Ai cũng hào hứng đón chờ phản ứng tiếp theo của thầy.

"Được rồi..." Thầy tôi hạ tông giọng, làm dịu bầu không khí bằng một phương án khác, "Vậy hai em lên bảng giải cùng một bài đi nhé!"

"Vâng."

"Được ạ."

Khoa tự tin vô cùng, cậu ta sải bước lên bục giảng như thể bản thân đã nắm chắc phần thắng. Thế Hưng đi sau cũng không kém cạnh, đôi mắt một mí đầy sức hút của cậu liên tục nhìn về phía Thành Khoa khiến tôi ngồi bên dưới lại không khỏi cảm thấy rùng mình và sợ hãi.

2 phút sau...

"Em làm xong rồi ạ!"

"Em xong."

Có cần phải đúng lúc như thế không?

Thành Khoa vui vẻ bước về chỗ ngồi, lè lưỡi khiêu khích đối thủ. Thế Hưng vẫn không buồn để tâm, chỉ buông phấn rồi từ tốn tiến đến chỗ tôi. Cậu ấy vịn vào thành ghế, cúi đầu ghé sát tai tôi nói nhỏ.

"Bài này tao từng giảng cho Tiêu. Nhưng tại sao Khoa lại làm giống tao quá vậy nhỉ?"

Tôi giật mình, bất giác ngồi thẳng lưng. Chẳng biết nói thế nào cho phải, môi mấp máy: "Tớ xin lỗi."

"Thế Hưng, về chỗ!" Thầy Long đẩy gọng kính, nhìn về phía chúng tôi.

"Dạ được!"

Hưng trở về vị trí của mình, nhưng khi vừa quay xuống đã thấy Thành Khoa đang thì thầm vào tai tôi. Cậu ta nhíu mày, tỏ vẻ bực tức rồi nhanh chóng quay lên.

Những gì Khoa thật sự nói với tôi:

"Hwbkfbibbiekeibeve..."

Tôi: "???"

****

Xuyên suốt buổi học ban nãy tôi còn chẳng dám cử động. Phải đợi đến giờ chuyển tiết tiếp theo khi Hưng cùng Minh Phúc bước ra khỏi lớp mới khiến tôi nhẹ nhõm đi đôi chút.

"Dừng chuyện này lại được không?" Tôi thành khẩn năn nỉ cậu bạn cùng bàn của mình, thật sự là nhìn Hưng như vậy tôi cảm thấy rất khó chịu.

"Không được. Hết hôm nay đi, tao lỡ nhận tiền rồi."

"..."

Vừa dứt lời Bảo đã vội quay xuống nhìn hai đứa tôi, sau đó mới thở dài tâm sự: "Tao không muốn ngồi với Thế Hưng đâu, cậu ấy đáng sợ quá."

"Đáng sợ sao?"

"Hôm nay Hưng nó bị làm sao ấy. Đang viết bài thì làm rơi bút, tao hỏi thì không nghe, mặt thì như vừa nhận tin bản thân bị nan y vậy. Khoa à, mày cũng nên chạy đi, biết chừng vào một đêm trăng thanh gió mát nào đó lại bị Hưng cho một vé đi chầu trời cũng nên. Tao thấy nó liếc mày quá chừng."

Bảo rầu rĩ chống cằm, cậu ta làm bộ như đang suy tính những chuyện cao siêu, nhưng sau đó lại chốt hạ bằng một ý tưởng táo bạo, "Hay nó thích Khoa. Mà tại Khoa ngồi gần Chi nên nó ghen đấy. Thôi Chi đổi chỗ với tao này."

Khoa: "???"

Tôi: "..."

****

Tiếng trống ra về đã điểm, cô Toán cất tài liệu vào cặp rồi bước ra khỏi lớp. Vì là tiết cuối cùng nên ai cũng muốn mau chóng về nhà. Chỉ riêng tôi vẫn như thường lệ đợi mọi người tản bớt sau đó mới chậm chạp soạn sách vở chuẩn bị ra về. Nhưng vừa định đeo cặp đi ra khỏi lớp thì bị Thế Hưng ngăn lại. Cậu ấy ngập ngừng nhìn tôi, cảm giác như có rất nhiều điều muốn nói nhưng chẳng thể thốt lên thành lời.

Tôi dừng lại, kiên nhẫn chờ đợi Hưng nhưng kết quả dù đã mấy phút trôi qua cậu ta vẫn không chịu mở miệng.

"Thế Hưng, tớ đi về nhé?" Tôi lách khỏi người Hưng, cố ý bước nhanh hơn mọi ngày.

Và đúng như dự đoán, tôi đã nghe thấy tiếng bước chân đang chạy về phía mình. Tôi mỉm cười, trong vô thức mà đi chậm lại. Dáng vẻ sốt sắng lúc này của Hưng thật là hiếm thấy.

Hưng bước đến siết chặt tay tôi lại, lần này cậu ấy không nể nang nữa mà kéo cả người tôi thật mạnh ra sau.

"Diệp Chi, tao xin lỗi."

Tôi khó hiểu nhìn xuống cổ tay đang bị nắm lấy của mình, rồi lại nhìn lên người vừa phát ra lời xin lỗi kia, ngớ ngẩn hỏi:

"Tại sao lại xin lỗi tớ?"

"Vì tao làm Chi giận." Hưng ngập ngừng, hình như chính cậu cũng không biết lí do, "Nên tao sai. Mà sai thì phải xin lỗi."

"Hưng làm tớ giận hồi nào?" Tôi lại một lần nữa ngây người, rõ ràng tôi có giận cậu ấy đâu chứ.

Hưng ngạc nhiên ngước lên, môi mấp máy: "Nguyên một ngày hôm nay Chi toàn né tránh tao. Lại còn tỏ ra thân thiết với tên khác cơ mà?"

"Không phải..." Tôi hết đường chối cãi, cố gắng tìm lí lẽ hợp lí để đối đáp Hưng.

Cậu ấy nhanh chóng buông tay tôi ra, mặt như sắp khóc vì uất ức.

"Tiêu đừng biện minh, có người đã nói hết với tao rồi. Thực ra là do Chi thấy ba tao quá giàu, hoặc đại loại là thế. Rồi Chi tự ti không dám đến gần tao, vậy nên tìm Khoa để thay thế chỉ vì cậu ấy chẳng giàu bằng tao đúng không?"

Tôi há hốc mồm, không ngờ tới được câu chuyện đầy kịch tính này là từ miệng Hưng mà ra, vội hỏi: "Ai nói?"

"Hoàng Ngọc Thùy Dương."

"..."

"Thấy chưa. Tới Tiêu còn không phản đối."

Hưng vừa dứt lời liền nắm chặt lấy tay tôi một lần nữa, quả quyết nói: "Đi theo tao đến công viên, tao muốn kể cho mày nghe chuyện gia đình tao."

"Hả? Không đi." Tôi đứng yên tại chỗ, cứng đầu quay sang hướng khác vờ giận dỗi. Lời nói của cậu ấy chẳng phải là đang ra lệnh tôi hay sao? Tôi là con gái, ít nhất Hưng cũng nên nhượng bộ và nói chuyện dịu dàng với tôi chứ!

"Tự đi hay tao bế?" Thế Hưng thỏa thuận không được liền chuyển sang ép buộc tôi.

"Đi!"

_________________________________

Triệu Thành Khoa có đôi lời muốn nói: "Đính chính lại, tôi không có cà thơi nha. Tôi có bồ rồi. Bồ tôi là các em đó, những cô bé xinh đẹp."

Thôi xàm quá, bỏ qua đi:). Nhớ

VOTE

Yêuuuu


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com