"Gì cơ? Ba của Hưng là Nguyễn Trịnh Thế Hùng sao?" Thùy Dương tắt điện thoại, bước đến nắm lấy bả vai tôi, tâm trạng hiện giờ có vẻ vô cùng phấn khích.
Tôi ngoan ngoãn kể lại hết toàn bộ sự việc diễn ra ngày hôm nay cho Thùy Dương, bởi tên của bác Hùng thật sự rất quen thuộc. Tôi tin cô bạn của mình ít nhiều gì cũng đã từng nghe danh về ông ấy.
Thùy Dương đi qua đi lại trước mặt tôi, cảm xúc không rõ ràng như đang luận ra điều gì đó.
"Vậy thì chắc chắn là ông Sunnery Harry rồi. Hôm bữa tao lướt thấy báo đăng khá nhiều về sự kiện CEO mới nhậm chức của tập đoàn ODRSOL, hình như là người gốc Việt thì phải."
Lúc này đến lượt tôi kinh ngạc, lời nói phát ra cũng có phần khó tin mà trở nên lắp bắp: "ODRSOL? Đừng nói là tập đoàn năm ngoái... vừa nằm trong bảng xếp hạng phát triển lớn mạnh tại Paris nhé?"
"Chứ còn gì nữa! Từ từ, tao lên Google search cho yên tâm, chuyện hệ trọng không thể đùa được."
Chẳng để tôi đợi lâu, Dương chỉ vừa mới nhấn vào thanh tìm kiếm sau khi nhập từ khóa "CEO tập đoàn ODRSOL" thì đồng loạt tất cả hình ảnh bác Hùng xuất hiện trên khắp các bài báo mạng. Người ban nãy còn lịch sự nhã nhặn nói rằng bản thân đang làm tại công ty nhỏ giờ đây thân phận lại chính là giám đốc của một tập đoàn lớn, đã thế còn là ba của Hưng.
Tôi: "..."
Thùy Dương: "..."
"Trời ơi, bé Tiêu nhà ta sắp va phải mỏ vàng rồi. Bội thu, bội thu." Dương bất ngờ hét toáng, cảm xúc lúc này còn vui sướng hơn cả tôi.
Đây có phải cảnh tượng kẻ khóc người cười không?
Ít ra thì mấy hôm trước khi đứng cùng cậu ấy tôi còn thấy bản thân xứng đôi vừa lứa. Nhưng giờ tôi lại có cảm giác mình nhỏ bé hơn gấp mười lần vậy.
Cơ may nào đã khiến tôi quen toàn đại gia thế này?
Nếu lỡ chúng tôi thành đôi thật thì chắc mọi người sẽ nhìn tôi chẳng khác gì tên đào mỏ mất thôi. Không được đâu, tôi biết phải đối diện với con của giám đốc đi Rolls-Royce như thế nào đây?
Thùy Dương hình như đã nhận ra sự yên lặng bất thường của tôi. Thế nên vô cùng ngờ vực mà ghé sát tai tôi, nói khẽ: "Lại tự ti nữa rồi."
Tôi tiu nghỉu gật đầu.
Cô ấy thở dài, vờ tức giận gõ vào đầu tôi thật nhẹ, sau đó giảng giải nhiệt tình cho tôi hiểu giá trị của mình, có lẽ là muốn khiến tôi vui lên.
"Thực chất nhà mày cũng gọi là khá giả đấy chứ, ba mày vẫn đang làm ông lớn, cơ ngơi sự nghiệp rất đầy đủ mà. Chẳng qua là tao muốn ở cạnh mày nên rủ qua đây để tao không quá cô đơn thôi. Vả lại bé Tiêu cũng rất xinh nữa nha, học giỏi xuất sắc còn là tam khoa đấy chứ đùa. Mày nhìn xem, á khoa đã là gì, tao cua được cả thủ khoa rồi đây này."
Suốt đêm đấy, Thùy Dương đã không tiếc thời gian ngủ mà giải thích cho tôi cặn kẽ sự xứng đôi không nằm ở việc môn năng hộ đối. Dù rằng trông có hơi vô lý nhưng khi được cô ấy biến hóa thì mọi chuyện lại rất đâu vào đấy. Tinh thần tôi cũng vì vậy mà đỡ hẳn lên. Dương nói đúng, tôi cũng không phải quá tệ, chỉ là do cách nhìn nhận tiêu cực thôi. Nếu nhìn vào mặt tích cực thì Diệp Chi tôi chẳng thua kém một ai đâu đấy!
****
Mặc dù được Thuỳ Dương an ủi là thế, nhưng sáng hôm sau tôi vẫn né Hưng như né tà.
Nói sao nhỉ? Giữa cậu ấy và tôi luôn có khoảng cách vô hình và giới hạn nào đó không thể với tới vậy. Thế là xuyên suốt buổi sáng hôm đó, tôi và Hưng chẳng nói chuyện với nhau lấy một lần.
Ấy vậy mà mọi việc thường không diễn ra theo ý tôi. Đầu giờ chiều cùng ngày, lớp tôi đang yên đang lành thì hay tin sẽ được đổi chỗ ngồi lại một lần nữa.
Và buộc phải bóc thăm quyết định. Tất cả hoàn toàn nằm ở sự may rủi.
"Ai số 37 giống tao vậy?"
"Tao."
"..."
"Ai số 26 vậy?"
"Mình."
"..."
"Số 14 đây."
"Tao số 34 nhé."
Tất cả mọi người đều đã ổn định với vị trí mới của mình, chỉ riêng tôi là chưa tìm được người cùng số thứ tự. Loay hoay mãi thì bỗng Thuỳ Dương đứng dậy, chạy đến cầm tờ giấy số 10 của tôi lên, sau đó mới ghé tai tiết lộ: "Chi ngồi cùng Hưng chắc rồi, ban nãy tớ thấy loáng thoáng cậu ta cầm tờ giấy có ghi số 10."
"..."
Chưa kịp định hình được lời nói của Thuỳ Dương thì từ đâu bỗng dưng xuất hiện luồng gió lạnh qua cổ tôi, cảm giác đáng sợ đến rùng mình ấy khiến tôi chẳng dám xoay người lại. Nhưng Thế Hưng chẳng buồn mảy may đến sự bất an trong lòng tôi, cậu ấy trực tiếp bước tới trước mặt, mỉm cười quơ quơ tờ giấy note ghi rõ số 10, tỏ vẻ đắc thắng:
"Chào. Bạn cùng bàn."
"..." Tôi nhất thời hoảng loạn, không nghĩ nhiều mà trực tiếp chỉ tay vào Bảo, một cậu bạn ngồi dưới tôi sau đó nói lớn: "Cô ơi, Bảo bị cận, em với bạn ấy đổi chỗ được không ạ?"
Cô Thùy nhìn về phía tôi, im lặng vài giây rồi nhanh chóng đưa ra quyết định: "Được, có gì Hưng kèm Bảo, Chi kèm Khoa nhé. Hai bạn giỏi nên kèm cặp các bạn khác giúp đỡ nhau đi lên."
"Vâng ạ." Tôi rụt cổ, ôm sách vở chạy tọt xuống dưới ngồi chung với Thành Khoa.
Hưng ơi, cho Chi xin lỗi!
Vậy là Thế Hưng ngồi bàn ba với Bảo. Tôi ngồi bàn bốn với Khoa. Không sao cả, được ngồi kế cửa sổ là tốt rồi.
Cậu bạn cùng bàn mới của tôi tên Triệu Thành Khoa. Học lực kém nhưng bù lại chơi thể thao rất giỏi, khá ưa nhìn và dẻo miệng, là kiểu "mồm mép tép nhảy" thường thấy trong một lớp học.
"Xin chào bạn cùng bàn dễ thương học giỏi. Lần đầu được nói chuyện với mày. Giúp đỡ nhau nhé." Thành Khoa nghiêng đầu, chống cằm nhìn tôi.
"Chào bạn." Tôi gật đầu, mỉm cười đáp lại.
Sau đó chúng tôi trải qua một tiết học mà không nói thêm gì nữa. Mặc dù Khoa trong lớp cũng chẳng học gì mấy, nhưng cậu ấy không làm phiền tôi, vả lại còn rất biết giữ ý tứ thế nên tôi vô cùng hài lòng với chỗ ngồi mới này.
Đánh trống chuyển tiết, tất cả mọi người nhanh chóng cất hết sách vở môn toán và chuẩn bị cho giờ học ngoại ngữ, vài ba học sinh nữ rủ nhau đi lấy nước, trong khi đó các bạn nam lại chạy nhảy, vui đùa khắp lớp học.
Tôi đang soạn bài tập thì đột nhiên Khoa chỉ về phía Hưng, ghé sát vào tai tôi nói nhỏ: "Tên đó là bạn trai mày hả?"
Tôi nhìn theo hướng mắt cậu ấy, xua tay: "Không phải, chúng tớ là bạn bè bình thường."
"Ồ, vậy mà nãy giờ nó quay xuống lườm tao mấy lần. Chắc nó thích mày rồi."
Tôi ngẩn người, cố gắng tập trung vào tờ đề cương chi chít chữ, đáp lại: "Haha, tớ nghĩ không phải đâu."
"Vậy chẳng nhẽ nó thích tao?"
****
Mấy ngày sau đó, tôi liên tục bị Thành Khoa làm phiền với một câu hỏi duy nhất rằng: "Diệp Chi, Thế Hưng thật sự không hề thích mày tí nào à?"
Hôm nay cũng không khác mọi khi là mấy, vừa ngồi vào bàn học thì Thành Khoa lại bắt đầu bước vào buổi phỏng vấn muôn thuở của mình. Câu hỏi hôm nay vẫn xoay quanh chủ đề tình cảm học đường. Cụ thể hơn là tôi và Thế Hưng.
"Mày có thích Thế Hưng không?"
"Hả?" Tôi thở dài, đảo mắt chẳng buồn bận tâm đến Khoa.
"Mày thích nó thì nói đi, tao giúp cho." Thành Khoa nháy mắt, vui vẻ đưa ra lời mời chào đầy hấp dẫn.
"Không như cậu nghĩ đâu." Tôi xua tay phản kháng, "Chúng tớ chỉ là..."
"Muốn thấy dáng vẻ ghen tuông của Nguyễn Trịnh Thế Hưng không?"
"..." Ưu đãi lần này chẳng phải là quá đặc biệt rồi chứ?
"..."
Tôi trực tiếp đứng bật dậy, ho khan đáp lời: "Để tớ hỏi ý kiến Thùy Dương đã."
Chưa đầy một phút sau, Thùy Dương đã "tốc biến" đến trước bàn tôi, mỉm cười tay bắt mặt mừng với Thành Khoa, trông họ không khác gì chị em xa cách lâu ngày nay có dịp hội ngộ.
Rõ ràng cô ấy còn chẳng thèm nghe tôi nói hết câu!
"Xin chào, mong mày giúp đỡ Diệp Chi nhiều hơn, nhất là trong chuyện yêu đương, con bé nhà tao còn khù khờ lắm." Dương vỗ vai Thành Khoa, ánh mắt đầy mong đợi, "Nếu thành công thì đưa số tài khoản. Tao gửi tặng chút quà mọn."
"Được thế thì còn gì bằng. Số tài khoản của tao là 527xxxxxx. Chuyển qua Momo cũng được. Đảm bảo thành công."
Song, Thùy Dương bất ngờ cúi người để thì thầm gì đó vào tai Khoa. Ấy thế mà chỉ ngay sau đó cậu ta lại lắc đầu, nhìn sang tôi rồi lại dời tầm mắt về phía Dương, sầu não nói:
"Chuyện đó khó lắm, tao không chắc sẽ làm được."
Khuôn mặt Dương lộ rõ sự thật vọng, như đang vô cùng bất lực mà chẳng thể làm được gì, chỉ nhẹ nhàng an ủi cậu ta: "Thôi không sao, nếu được thì gấp đôi. Còn không thì thôi vậy."
Hai mắt Khoa bỗng chốc vụt sáng, mỉm cười "rạng rỡ như ánh dương ấm áp", tâm trạng có vẻ đã khá hơn rất nhiều, "Đừng lo, tao có rất nhiều năm kinh nghiệm. Đảm bảo sẽ không làm tiểu thư đây thất vọng."
Tôi: "???"
Tôi tò mò chạy đến, cắt ngang cậu chuyện của bọn họ, "Sao thế, tao cũng muốn biết."
Dương xoa đầu tôi, cười dịu dàng: "Con nít con nôi, không nên xen vào chuyện người lớn. Ra kia chơi với Hưng đi nhé!"
Vẫn là tôi: "???"
________________________________
Ê thấy chương này hài quá à. Thôi để mốt cho buồn buồn lại :).