Mùa Hoa Năm Ấy Lại Vì Tôi Mà Nở

Chương 31: Mối tình đầu



Khi ánh chiều tà dần phai và bầu trời đã bắt đầu ngả màu chìm trong bóng tối thì cũng là lúc chúng tôi tìm được một công viên rộng rãi nằm ngay cạnh nhà Hưng. Dù to lớn là thế nhưng nơi đây lại rất khoáng đãng và yên bình, thích hợp để bàn chuyện đại sự.

Thế Hưng vừa ngồi xuống ghế liền nhanh chóng đi vào chủ đề chính, gấp gáp như thể sợ tôi sẽ chạy mất.

"Diệp Chi, thực ra từ trước đến giờ tao vẫn luôn giữ vững khái niệm rằng sẽ không kể chuyện gia đình mình cho người khác. Nhưng tao dần cảm thấy nếu cứ im lặng thì mối quan hệ của cả hai vẫn mãi mãi dừng ở mức bạn bè. Vậy nên..."

Tôi áp hai tay lên má Hưng, ngăn không cho cậu ấy nói tiếp, sau đó mới lên tiếng trấn an: "Thế Hưng, những gì Thuỳ Dương nói không hoàn toàn là sự thật, lí do tớ tránh mặt cậu là đúng nhưng sẽ chẳng có chuyện tớ lấy Khoa ra làm người thay thế. Hưng hiểu chưa?"

"Hỉu òi."

Tôi bật cười khi nhận ra tay mình đã ấn quá mạnh vào má cậu ấy, khiến cho khuôn miệng của Thế Hưng bị méo mó đến mức không thể nói rõ từ. Vậy nên tôi nhanh chóng buông tay ra sau đó nói rõ lại lần nữa.

"Nếu cậu chưa muốn kể cho tớ thì không cần phải cố."

"Tao đã suy nghĩ kĩ rồi, đây là thời điểm thích hợp. Vì Tiêu là người nhà, không phải người ta."

Tôi ngẩn người, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy đang cong lên thành hình lưỡi liềm của cậu ấy, tâm trạng vừa bồi hồi vừa lo lắng. Rõ ràng là ngay từ ban đầu tôi đã tự vạch giới hạn cho bản thân, ép buộc mình không được đến gần Thế Hưng chỉ vì sợ sẽ lại rung động thêm lần nữa. Bởi tôi biết và hiểu rõ cậu thực chất đã có người trong lòng. Cô ấy cũng quay trở về rồi, họ sắp sửa thành đôi rồi. Vậy nên chẳng có lý nào mà tôi lại phá vỡ tình cảm ngọt ngào ấy cả.

"Vậy còn mối tình đầu của cậu? Chẳng phải đã tìm được rồi sao?" Tôi rất ít khi đề cập đến chuyện này, vì từ lúc cậu ấy bảo đã gặp lại tình đầu thì tôi tuyệt nhiên không dám nhắc đến. Chỉ sợ nếu nói ra chính tôi sẽ là người chẳng giữ được bình tĩnh mà thốt lên những lời xáo rỗng. Nhưng ngày hôm nay tôi muốn được làm rõ vấn đề này với cậu ấy. Để bản thân không còn phải canh cánh trong lòng nữa.

"Tiêu ghen à?" Hưng thích thú xích lại gần, cúi người nhìn thẳng vào mắt tôi. Quả thật là chẳng thể nghiêm túc nỗi.

"Khồng." Tôi đẩy Hưng ra, cố gắng ngồi xa cậu hết mức có thể.

Bầu không khí cũng do vậy mà trở nên ám muội, tôi thấy thẹn quá hoá giận vội chỉ tay về phía Hưng, hùng hổ tuyên bố: "Nếu cậu không kể thì tớ đi về thật đấy."

"Đi về đi, đợi mày đi mỏi chân tao sẽ bế trở lại đây."

"..."

****

Hưng đến cửa hàng tiện lợi gần đấy mua một ly sữa đậu nành và hộp bánh bao nóng cho tôi ăn tối sau đó mới bắt đầu ngồi xuống, nhớ lại những chuyện cũ.

"Tao kể nhé?" Hưng hít một hơi thật sâu, nheo mắt nhìn tôi.

"Được."

"Bắt đầu từ đâu nhỉ? Ừm... mẹ tao là người gốc Hà Lan, ngay từ khi còn nhỏ đã được sống trong sự vinh hoa và giàu có do ông bà ngoại gây dựng, khi ấy có thể nói mẹ tao chẳng khác gì một công chúa được mọi người cưng chiều hết mực. Nhưng rồi mọi chuyện lại bất ngờ thay đổi khi mẹ yêu bố tao. Chỉ vì muốn ngăn cản cuộc hôn nhân không có kết quả của bố mẹ mà bà ngoại đã tuyệt tình từ mặt luôn cả gia đình tao. Khiến họ rơi vào cảnh lao đao, phải trở về Việt Nam lập nghiệp. Cũng từ đó mà vô vàn biến cố ập đến.

Khoảng thời gian khó khăn ấy, ba tao thì làm ở công trường, mẹ tao thì chạy việc khắp nơi chỉ mong chứng minh cho bà thấy sự nỗ lực của họ. Nhưng rồi họ lại gặp một chuyện ngoài ý muốn, đó là sự xuất hiện của tao. Việc sinh con lúc bấy giờ chẳng khác gì chướng ngại khiến cuộc sống của ba mẹ tao trở nên rối ren và túng thiếu hơn.

Hai người bắt đầu đi vay mượn khắp nơi, bà con họ hàng đều đã hỏi hết cả. Có người cho, cũng có người không cho. Nhưng vì nợ nần nên sau khi sinh tao ra chưa đầy một tháng mẹ liền bắt đầu đi làm trở lại. Ba tao thì nhận hết những việc nguy hiểm tại công trường mà chẳng ai thèm chọn chỉ để kiếm thêm chút đồng bạc lẻ.

Lúc đó đối với tao mà nói, tính mạng của họ rất quý giá. Vậy nên mỗi lần nhìn thấy ba mẹ về nhà an toàn đã là một niềm vui lớn rồi.

Những lần mẹ tao khóc vì bất lực là không thể đếm xuể. Vậy nên từ khi còn nhỏ, tao đã bắt đầu đi đánh lộn với bọn chủ nợ, ngăn cản lúc đám nó đến xiếc nhà, chửi bới. Một ngày của tao trôi qua rất đơn giản. Sáng đi học, trưa đến công trường phụ ba, chiều qua chỗ mẹ rửa chén, sấy tóc hay cụ thể hơn là mấy công việc làm đẹp cho nữ giới.

Lần nào đi học tao cũng đều phải nhịn. Nhịn khi đám bạn bảo tao là đồ con gái, lập dị, người khác chủng tộc. Nhịn khi thầy cô bảo tao là đồ sao chổi, vô tích sự. Tao bắt buộc phải nhịn, vì nếu không học ở đó... tao sẽ thành đứa thất học mất thôi. Nhà tao quá nghèo để chuyển tao đến một ngôi trường khác.

Mày biết không? Lúc đó tao đã muốn chết đi cho rồi. Thế giới chỉ bớt đi một người, nhưng chẳng phải ba mẹ tao sẽ bớt đi một gánh nặng lớn hay sao?"

Hưng chợt ngừng hẳn câu chuyện đang dở dang của mình, đứng dậy đi đến trước mặt tôi. Khuỵu gối xuống, nắm lấy bàn tay đang run lên bần bật.

"Sao lại khóc rồi?"

Phải, tôi khóc. Tôi cũng không hiểu lí do khiến bản thân vỡ òa như vậy. Nực cười thật, cứ ngỡ rằng giữa tôi và Hưng có rất nhiều điểm tương đồng về quá khứ, nhưng khi nhìn kĩ mới thấy khác nhau. Hưng có gia đình vô cùng hạnh phúc, bất hạnh duy nhất của họ là cơm áo gạo tiền. Còn tôi thì ngược lại hoàn toàn.

"Đừng kể nữa. Tớ không muốn nghe. Xin cậu đấy."

Hưng mỉm cười, siết tay tôi chặt hơn, khẽ đáp: "Mọi chuyện đều đã qua rồi, hiện giờ tao vẫn ổn đấy thôi. Nghe tiếp nhé?"

Thế Hưng không đợi tôi đồng ý mà tiếp tục nói:

"Đừng lo, vào năm tao chín tuổi, bà ngoại đã mềm lòng trở về nước. Trả hết số nợ của gia đình tao và góp vốn để ba tao đi đúng con đường của mình, đó là mảng thời trang.

Những bảng thiết kế năm lớp mười hai của ông ấy bất ngờ nổi tiếng trên mạng và sau đó nhanh chóng được nhận vào một công ty nhỏ. Mọi sự nỗ lực năm đó, nay đều đã được đền đáp. Bằng chứng là hiện giờ, chẳng phải ba tao đang sống rất tốt sao?

Nhưng để có được như hôm nay, tao và gia đình đã phải trải qua một biến cố vô cùng kinh khủng. Cũng chính là nỗi ám ảnh lớn nhất đời tao.

Mẹ và bà ngoại đều đồng loạt ra đi trong một vụ tai nạn giao thông và ba của Phúc chính là người cứu sống tao. Nhưng chỉ cứu được một mình tao mà thôi.

Từ sau khi nghe tin mẹ và bà ngoại mất tao đã phải điều trị tâm lý suốt một khoảng thời gian dài. Đáng nói hơn là người ở bên tao vào những lúc khó khăn chẳng phải ba tao mà chính là bà nội và gia đình của Phúc.

Ngày mẹ mất cũng là ngày ba bỗng dưng bỏ đi không một dấu vết. Tao còn tưởng ông ta vì không chịu nỗi nên đã xa xứ làm lại cuộc đời mới và quên luôn đứa con này rồi cơ. Vậy nên khi ông ấy trở về mới khiến tao lộ ra biểu cảm khó tin đến vậy.

Nhưng không sao, giờ tao ổn rồi. Gặp được Chi, là tao ổn rồi..."

Hưng nói xong mới buông tay tôi ra, ngồi lại chỗ cũ, mỉm cười:

"Diệp Chi, mày có tin vào phép màu không? Bởi lẽ mối tình đầu của tao trước giờ vẫn luôn là Chi."

Cậu ấy cúi người, khẽ thì thầm vào tai tôi: "Tại cánh đồng hoa cải trắng năm đó. Cô bé mà tao luôn xem là tình đầu khó quên thực chất lại là Phạm Diệp Chi."

_________________________________

Tôi lại tinh tế quá đỗi rồi, đến đây dừng là hợp lí nhỉ?

Ai thấy tinh tế thì vote, mà không tinh tế thì cũng vote. Chịu không chịu buộc chịu.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com