Mùa Hoa Năm Ấy Lại Vì Tôi Mà Nở

Chương 24: Gia Huy và Thiên Trâm (2)



Bước vào cái lạnh đầu sớm mai của Hà Nội, sương mù dày đặc giăng kín cả một bầu trời. Ấy thế mà vẫn không làm mờ đi được sắc phượng vĩ đang đua nhau nở rộ, phải chăng đó là dự báo cho mọi điều may mắn sắp tới? Gia Huy không mảy may quan tâm đến chuyện đó, vì anh phải đều đặn mỗi ngày đến công viên quen thuộc đợi cô trở về.

Gần hai tuần kể từ khi cô biến mất, không một lời nhắn, không một dấu vết. Nếu là gia đình anh thì chuyện tìm một người giữa thế giới nhỏ bé thật quá đỗi dễ dàng. Nhưng quan hệ giữa hai nhà lại chính là con nợ và chủ nợ, rõ ràng dù gặp lại cũng sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp.

Anh chỉ đơn giản muốn thử cố chấp một chút, nán lại một chút bởi anh tin, tin rằng cô sẽ quay trở lại tìm mình.

Ông trời thật sự không phụ lòng người, cuối cùng anh cũng đã gặp lại Trâm. Là cô đến tìm anh.

Lần đầu tiên em chủ động tìm anh.

Lần đầu tiên em cầu xin anh giúp đỡ.

Lần đầu tiên anh tận mắt nhìn thấy em khóc.

Hôm đó trời mưa lớn, Huy vẫn như thói quen bung dù đi đến công viên, vì anh dám chắc cô sẽ không tự dưng biến mất như vậy, ít nhất phải nói lời tạm biệt với anh chứ?

Huy thôi nghĩ ngợi, bước nhanh về phía chiếc ghế đá cả hai hay ngồi, tại sao anh lại có linh cảm hôm nay là một ngày rất tốt nhỉ? Và quả đúng như những gì Huy dự đoán, anh sau đó liền bắt gặp hình bóng thân thuộc đang ngồi ngay ngắn tại vị trí mà hai đứa thường lui tới. Dù thế nhưng khoảng khác kì diệu này vẫn khiến anh sững sờ, ánh mắt chứa đầy những ngạc nhiên và khó hiểu. Không phải anh nhìn lầm chứ? Có chăng là anh đã hoa mắt rồi không?

"Tôn Nữ Thiên Trâm." Gia Huy hô to tên cô như muốn xác nhận.

Cô giật mình, nhanh chóng quay người nhìn về phía anh. Là Thiên Trâm, khoảng khắc Huy nhận ra cô cũng là lúc anh mất hết bình tĩnh, chỉ biết buông cây dù trên tay xuống để chạy đến bên cạnh cô.

Khuôn mặt Trâm hiện giờ trông vô cùng thê thảm, có lẽ cô đã phải trải qua chuyện kinh khủng lắm. Từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Trâm rơi nước mắt. Phải tệ hại như thế nào mới khiến cô bỏ trốn đi tìm anh cơ chứ?

"Gia Huy, Gia Huy tao... tao muốn đi khỏi đây." Trâm vội đứng dậy, kiễng chân ôm chầm lấy Huy, khóc nấc lên đầy uất ức.

Huy dùng tay nâng khuôn mặt trắng bệch của cô, dịu dàng xoá đi vài lọn tóc mai lưa thưa rồi khẽ trấn an: "Thiên Trâm, nhìn tao đi."

Trâm nhất quyết không nghe, giây phút này chỉ có thể ôm mặt khóc tức tưởi, nước mắt trào dâng như nỗi lòng đau đớn của cô.

"Thiên Trâm, đừng khóc nữa. Nhìn tao này, đừng sợ." Anh nói lại một lần nữa.

Đợi đến khi tiếng thút thít nhỏ dần thì Gia Huy mới yên tâm mỉm cười, từ từ ôm cô vào lòng.

"Tôn Nữ Thiên Trâm, ngoan nói cho tao chuyện gì được không?"

Huy nhìn cô rất lâu như chờ đợi câu trả lời, cuối cùng Trâm cũng lấy lại bình tĩnh, mở miệng đáp: "Ba tao... ông ta chạm vào người tao."

Tim anh hẫng một nhịp, giọng nói đột nhiên trầm xuống, "Đến đâu rồi?"

Trâm yên lặng, môi cô như bị ai đó khoá chặt, chỉ biết lấy tay ôm ngực, tiếng nức nở càng lúc càng lớn hơn.

"..." Tâm trí Huy lúc này chẳng thể luận ra được gì nữa, nhưng anh hiểu rõ một chuyện, ông già đó đã làm hại Thiên Trâm của anh.

Hai mắt Huy bắt đầu đỏ lên, anh cảm giác cơ thể mình sắp nổ tung, bàn tay run rẩy đặt lên vai Trâm, ép cô nhìn thẳng, "Thiên Trâm, cho tao biết ông ta đang ở đâu?"

"Không được. Tao sợ."

"Trâm ngoan, nghe lời tao một lần thôi, có được không?"

"Nhưng ông ấy nghiện rượu nặng lắm, chắc chắn sẽ làm mày bị thương."

Huy thở mạnh, bất giác gục xuống hõm cổ cô, nỉ non: "Thiên Trâm, đến nhà tao ở mấy hôm đi. Ba mẹ tao cuối tuần mới về. Để tao xử lí vụ này đã."

"Tao..." Cô mím môi lưỡng lự, lỡ như anh có mệnh hệ gì thì cô biết phải sống thế nào đây? Nếu Huy đến gặp ba cô chắc chắn sẽ bị ông già điên đó đánh cho mất mạng. Cô không muốn, những ngày tháng không có Huy, Trâm đã chịu đủ rồi.

"Thiên Trâm, tin tao không?"

Trâm thở dài, cô biết hiện giờ chẳng còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể gật đầu chấp nhận, "Gia Huy nhớ đừng làm hại mẹ tao nhé. Bà ấy là mẹ tao."

Anh xoa đầu cô, mỉm cười: "Giờ về nhà tao nhé?"

"..."

"Mày tin tao không?"

"Tao tin."

****

Huy dẫn cô đến nhà mình, dặn dò thật kĩ các cô giúp việc giữ bí mật về sự xuất hiện của Trâm. Anh dẫn Trâm lên một căn gác nhỏ, là nơi trú ẩn hồi bé của mình.

"Trâm ở đây vài hôm đợi tao xử lí xong xuôi mọi việc nhé." Huy xoa đầu cô, lấy ra một bộ quần áo rồi dặn dò, "Xuống lầu rẽ trái là nhà tắm, Trâm cứ tự nhiên. Đói thì kêu cô Mai nấu, cô ấy rất đáng tin, chắc chắn sẽ giúp đỡ Trâm."

"Không cần đâu, tao tự làm cũng được."

"Ừ. Trâm thấy thoải mái là được."

Thiên Trâm bước lên căn gác nhỏ sau khi tắm rửa sạch sẽ những vết bẩn ban sáng. Vừa ngó vào để kiểm tra thì đã thấy Huy ngồi đấy từ trước, cô chẳng hiểu sao lại ngại ngùng mở miệng: "Ba mẹ mày làm nghề gì vậy?"

"Ba tao là chủ của cái chuỗi Space Spa ở Mỹ, còn mẹ tao làm vợ ba tao."

"Giàu nhỉ?" Cô gật gù, vui vẻ bước đến ngồi xuống cạnh Huy, "Tao ở đây có phiền không?"

"Nếu phiền thì phiền cả đời cũng được, tao không chán đâu."

Đáy mắt cô bất giác cong lên, lộ rõ niềm vui lâu rồi chưa được ai tìm thấy của mình.

Họ nói chuyện rất lâu, đến khi cô mệt lả mà thiếp đi anh mới yên tâm đi xuống gặp bác quản gia để chuẩn bị cho lần gặp mặt sắp tới.

****

Thiên Trâm ngủ rất ngon, thật sự rất ngon. Lần đầu tiên mà cô cảm thấy nhẹ lòng đến vậy, như thể sáng mai sẽ chẳng cần lo lắng điều gì. Nếu được như này mãi thì tốt biết bao.

Cô tỉnh dậy sau một giấc mơ đẹp, chuẩn bị đi tìm Gia Huy thì đột nhiên nhìn thấy một người phụ nữ xa lạ bước vào phòng. Chẳng nói chẳng rằng mà rửa mặt, đánh răng cho cô ngay tại giường. Thiên Trâm còn chưa kịp phảm ứng lại thì bà ấy đã bật cười lên tiếng:

"Đừng sợ, cô là bảo mẫu từ nhỏ của Gia Huy, con yên tâm nghỉ ngơi nhé. Cô không nói cho bà chủ biết về bạn gái của Huy đâu."

Cô ấy xinh thật. Vẻ đẹp của sự thiện lành khiến Trâm không khỏi ngỡ ngàng.

"Dạ... thường ngày cô cũng làm vậy với Huy ạ?"

"Haha, không đâu. Tại Huy nó bắt cô phải chăm sóc con thật đặc biệt đấy!"

"Dạ không cần đâu ạ." Cô xua tay đầy khách sáo, "Huy đâu rồi ạ?"

"Cô không biết, tối hôm qua nó đi ra ngoài cả đêm với bác Đức rồi. Sáng có về đấy, vừa vào nhà là chạy ù lên phòng nhìn con rồi lại đi tiếp. Cái thằng này thật là..."

Trâm đỏ mặt ngượng ngùng, cúi xuống lí nhí: "Huy không bảo cô đi đâu ạ?"

"Có, nó bảo đi mua thuốc tí về. Mà giờ chưa về nữa. Với lại con không cần ngại, cô sẽ giữ bí mật với nó. Vừa gặp con là cô đã thích rồi, con không biết trước đây thằng Huy quen toàn mấy đứa con gái dở dở ương ương như thế nào đâu. Vậy nên chỉ có con..." Cô Mai sau đó đã kể rất nhiều chuyện hồi nhỏ của Huy cho tôi nghe, hai cô cháu cứ cười mãi, cô thân thiện lắm, Trâm cũng thích cô lắm.

"Ấy chết, cô nói hơi nhiều rồi thì phải. Thôi con ở đây nghỉ ngơi nhé. Cô làm việc đã."

"Dạ."

****

Tầm nửa tiếng sau thì Huy về nhà, mọi hôm khi vào cửa anh đều lễ phép chào từng người giúp việc một, nhưng lần này vừa về là lại chạy lên căn gác nhỏ ngay, bởi ở đó còn có người quan trọng hơn tất thảy mọi điều, là Thiên Trâm.

Cái sáng nắng đẹp ấy, Trâm không tài nào quên được khoảng khắc Huy đứng trước mặt mình với bàn tay đầy máu, vết trầy trên mặt vô số kể trông như vừa bị tai nạn. Lúc hỏi Huy chẳng chịu trả lời, chỉ buộc cô băng bó cho mình, miệng vẫn cười toe toét.

Có lẽ...

Trâm sẽ không thể nào biết được những gì Huy làm trong đêm đấy. Tất cả là vì Trâm. Là vì giọt nước mắt của Trâm.

Nhưng dù thế cô lại biết một chuyện, một chuyện quan trọng rằng Thiên Trâm thì ra đã thích Gia Huy mất rồi.

Trâm thích sự an toàn mà anh mang lại.

Thích những bước tranh mà anh vẽ.

Thích sự kiên trì chờ đợi cô quay về.

Thích tất cả mọi thứ thuộc về anh.

______________________________

*Nhớ vote cho sự tinh tế và chăm chỉ làyyy*


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com