*Trước lúc ra sân bay, Gia Huy đã nhờ người bạn thân thiết của mình gửi lại cho Thiên Trâm một hộp quà. Bên trong hộp là bức thư tay do chính anh viết, có thể xem chúng như lời nhắn cuối cùng Huy gửi tặng Trâm.*
Nội dung của bức thư ngày hôm đó...
....
|Người nhận: Tôn Nữ Thiên Trâm
Hôm nay cho phép anh gọi Thiên Trâm là "em bé" trong bức thư này nhé? Vì thường ngày anh đã làm em bé của Trâm mất rồi.
Xin chào em bé của anh. Nếu em đọc được bức thư này thì có lẽ chúng ta đã xa nhau rồi nhỉ? Anh không biết phải biện minh hay giải bày điều gì cả, vì chuyện anh yêu em hoàn toàn là sự thật, nhưng anh lại không dám đứng lên bảo vệ tình yêu này. Vậy nên anh chỉ có thể bảo vệ em, và điều đó lại đồng nghĩa với việc anh buộc phải rời xa Trâm. Mãi mãi.
Sợ thật, anh đi rồi chẳng biết em có tự lo cho mình được không. Hay lại quay trở về con người khi trước, luôn tiêu cực và chịu đựng mọi uất ức? Suy đi nghĩ lại vẫn là nên dặn dò em đôi câu.
Không có anh, em đừng...
Không có anh, em đừng tủi thân.
Không có anh, em đừng nhẫn nhịn bất kì ai.
Không có anh, em đừng thức khuya.
Không có anh, em đừng bỏ bữa ăn sáng.
Không có anh, em đừng suy nghĩ tiêu cực.
Không có anh, em đừng khóc thầm mỗi tối.
Không có anh, em đừng uống thuốc ngủ.
Không có anh, em phải thực hiện ước mơ của hai đứa mình, cùng một người khác. Một người chẳng tàn nhẫn mà chọn bỏ rơi em như anh.
Và nhớ kĩ lời anh, đừng khóc em nhé. Nước mắt của em rất sắc, đâm vào anh sẽ đau lắm đấy.
Cũng chẳng biết nên nói gì tiếp theo, bởi lời xin lỗi lúc này đối với em có lẽ rất thừa thãi. Vậy thay vào đó anh có thể cảm ơn em không? Quả thật từ trước tới giờ anh chưa từng nói cảm ơn tới bất cứ ai kể cả em. Thế nên ngay lúc này, dù không thể nói trực tiếp nhưng anh vẫn muốn gửi đến em lời cảm ơn chân thành nhất.
Cảm ơn em vì đã chọn tin tưởng anh.
Cảm ơn em vì luôn ở cạnh lắng nghe anh.
Cảm ơn em vì lúc nào cũng nuông chiều anh.
Cảm ơn em vì đã chọn tha thứ mỗi lần ta cãi nhau.
Cảm ơn em vì đã xuất hiện trong đời anh.
Cảm ơn em vì là người giúp anh thay đổi.
Cảm ơn em vì là chính em.
Và cảm ơn Tôn Nữ Thiên Trâm vì tất cả mọi thứ em mang đến cuộc đời này.
Ừm, còn về lí do anh không nói cho em việc bản thân sẽ đi du học thật ra là bởi anh chẳng dám. Anh chưa từng nghĩ đến viễn cảnh khi nói ra, liệu mọi chuyện sẽ kinh khủng đến mức nào cơ chứ? Anh sợ mất em, thật đấy. Vì sẽ không có một thằng ngu nào bán cả tâm can cho một người, rồi tự tay đánh mất người đó cả.
Nực cười thật, anh hiện giờ trông khác gì một thằng hèn không? Thế mà vẫn có người thích đấy, nhưng hình như hiện giờ cô gái đó chẳng còn thích anh nữa rồi.
...
Em hay hỏi anh vì sao lại chọn yêu em, lúc đó anh chỉ cười và bảo trông em rất giống một cô ca sĩ mà hồi xưa anh thích.
Vậy giờ để anh nói cho em, lí do anh yêu em nhé!
Trâm của anh rất xinh đẹp, vẻ đẹp không ai có thể nhận ra. Vì khi gặp em, anh đã giấu nó cho một mình anh thấy thôi.
Trâm của anh rất mạnh mẽ và kiên cường, cũng vì thế mà đôi khi em lại vô tình nhẫn nhịn, chịu biết bao uất ức vốn dĩ chẳng phải của mình.
Có một chuyện mà trước giờ anh chưa từng kể cho em, thực ra chúng ta gặp nhau lần đầu khi anh học ở trường cấp hai. Chứ làm gì có chuyện yêu em từ cái nhìn đầu tiên. Tính tình anh cả thèm chóng chán, thế nên để thích một ai đó là vô cùng đơn giản. Nhưng để yêu, yêu sâu đậm thì buộc phải tìm hiểu kĩ càng. Và thật trùng hợp, người đó lại là em.
Lúc trước trong mắt anh em hệt như một vì sao nhỏ chẳng thể nào chạm tới, rất tốt bụng, thân thiện và dễ mến. Chỉ là đãi ngộ đặc biệt đó không dành cho những đứa ngổ ngáo như anh. Đôi lúc anh có quan sát thái độ của em dành cho những bạn nam nghịch ngợm, và tất cả đều đúng với dự đoán của anh, em né họ chẳng khác gì né tà. Thế nên khi gặp lại em tại công viên anh đã thay đổi rất nhiều. Cố gắng nói chuyện nhẹ nhàng, tử tế hơn, ấy vậy mà ở cạnh em lâu dần anh lại càng bộc lộ tính cách thường thấy của mình. Nhưng cho dù là vậy thì em vẫn yêu anh đấy thôi.
Khoảng khắc đó anh mới chợt nhận ra điều làm em rung động không phải là mọi hành động chu đáo ban đầu, mà là sự thoải mái khi bên nhau.
...
Có đôi lúc anh còn tự hỏi, liệu em có phải con sứa không nhỉ?
Vì sứa trong suốt, nên người ta lầm tưởng rằng đã nhìn thấu cả tâm can của nó. Nhưng sự thật là nó trống rỗng và không ai có thể hiểu được cả.
Anh cũng vậy, cũng từng nghĩ mình là người hiểu em nhất. Cho đến khi bắt gặp khoảng khắc em khóc sau sân trường.
Em có nhớ cái lần mình cãi nhau không? Vào hôm Giáng Sinh năm ngoái đấy, ta cãi nhau vì chuyện gì nhỉ? Đến anh còn chẳng rõ, nhưng anh biết được một điều quan trọng rằng hôm đó em đã khóc rất nhiều.
Em trốn ở sân sau đúng không? Anh nhìn thấy hết rồi nhé...
Nếu không có ngày hôm đó, anh chẳng tưởng tượng được bản thân rốt cuộc sẽ còn vô tâm với em như vậy đến khi nào.
Mỗi lần cãi nhau, em đều im lặng. Khi đó anh tưởng rằng em không buồn bận tâm tới những chuyện ấy. Nhưng hình như chỉ anh là không để ý thôi nhỉ?
Có phải mỗi lần ta cãi nhau em cũng thế không?
Anh cứ ngỡ em chắc hẳn sẽ ít rơi nước mắt lắm, vì em bé ngoan không khóc nhè. Nhưng thì ra em chẳng bao giờ ngoan cả, toàn để người khác phải bận lòng thôi.
.....
Còn nữa, anh muốn giải thích cho em về ý nghĩa của cụm từ "SHMILY".
Lúc tỏ tình em, anh đã đăng lên Instagram một dòng chú thích là "SHMILY".
Haha, vì bài đăng đó mà tài khoản bảy nghìn followers của anh bị mất hơn hai nghìn followers lận đấy.
Sau ngày hôm đó em cũng hỏi anh rất nhiều về cụm từ khó hiểu kia. Vậy thì bây giờ anh sẽ giải đáp cho em về chúng.
Thực ra "SHMILY" là từ viết tắt của See How Much I Love You. (Nhìn xem anh yêu em nhiều đến nhường nào?)
Và nhìn xem? Tình yêu ấy lại bị anh bóp nát rồi này?
....
Anh nghĩ mình viết khá dài rồi, cũng nên nói những lời cuối cùng trước khi dừng bút chứ nhỉ?
Anh biết mình không tốt, lại rất trẻ con, hay khiến em buồn, không cho em cảm giác an toàn như bao cô gái khác. Nhưng em vẫn yêu anh đấy, vẫn rất trưởng thành, vẫn khiến anh vui, vẫn cho anh cảm giác an toàn. Có lẽ nếu mất em lần này, anh sẽ không bao giờ tìm được cô gái nào đối tốt với anh như vậy. Nguyễn Gia Huy đã từng có rất nhiều mối tình nhưng anh khẳng định, em là mối tình đầu của anh.
Trước khi đi, anh muốn tặng em bức thư tay và một món quà nho nhỏ. Đó có lẽ là báu vật vô giá cuối cùng mà anh có thể để lại.
Em đừng lo, vào một ngày đẹp trời nào đó ta sẽ quên. Không phải quên nhau, mà sẽ quên dáng vẻ nhiệt huyết năm đó, và quên cách mình từng yêu nhau như thế nào.
Anh cũng mong em sẽ sống một cuộc đời thật hạnh phúc, chỉ là nơi đó không còn anh nữa.
Duyên do trời, phận tại ta.
Người gửi: Nguyễn Gia Huy.|
****
Món quà mà Gia Huy nói trong bức thư, thực chất lại là một chiếc gương và bức tranh do anh vẽ.
Ngày đầu gặp nhau, Huy đã tặng Trâm một bức tranh.
Ngày rời xa nhau, anh ấy vẫn chọn tặng cô một bức tranh.
Điểm chung duy nhất của chúng là chỉ phác họa mỗi cô, không tìm thấy anh đâu cả.
Ngốc thật. Hạnh phúc mà em có, chẳng phải là do anh mang đến sao?
________________________________
Làm gì có tháng 13, làm gì có mùa thứ 6, làm gì có ngày mình gặp lại nhau.