Mùa Hoa Năm Ấy Lại Vì Tôi Mà Nở

Chương 23: Gia Huy và Thiên Trâm (1)



*Chương này này sử dụng ngôi kể thứ 3. Một cặp phụ nho nhỏ và chuyện tình yêu của họ.

_________________________________

Nguyễn Gia Huy:

"Xin tự giới thiệu, tôi Nguyễn Gia Huy học sinh lớp 10a3. Nếu mấy bạn không biết thì có thể hỏi mọi người trong trường, tôi là cái người hay bị đồn đẹp trai, giàu, cờ đỏ ấy. Dù là thế nhưng tôi lại cảm thấy bản thân không hề giống một thằng tồi tí nào cả, bởi từ trước đến giờ tôi chỉ có hai sở thích duy nhất là vẽ tranh và Tôn Nữ Thiên Trâm. Tôi dám khẳng định rằng, chân thành cả đời này chỉ dành cho mình cô ấy. Và chắc chắn cô dâu duy nhất của đời tôi sẽ là em, Thiên Trâm!"

Tôn Nữ Thiên Trâm:

"Tôi là Tôn Nữ Thiên Trâm, học sinh lớp 10a3. Tôi không biết vì sao mình phải lên đây giới thiệu, nhưng tôi chẳng có gì để nói cả. Nếu mấy bạn muốn hỏi về Gia Huy thì gặp riêng anh ấy. Vì vốn dĩ chúng tôi là người ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau, không cùng một lý tưởng. Mục tiêu của tôi là thoát khỏi anh, thoát khỏi Nguyễn Gia Huy!"

___________________________

Thiên Trâm được sinh ra trong một gia đình nghèo, rất nghèo, nghèo đến cái mức nợ nần chồng chất, cạp đất mà ăn. Mẹ nó làm gái bán hoa, ba lại là tên ăn nhậu chẳng may dính phải bà, thế là họ sinh ra nó. Cách nó xuất hiện tại cuộc đời này vốn đơn giản như vậy đó, nhưng để đối mặt và tồn tại thì thật sự khó khăn.

Từ khi còn nhỏ, Trâm đã sống trong một ngôi nhà đầy mùi bia rượu, thuốc lá. Ra đường là tiếng mắng chửi, sỉ nhục đến nhức tai. Không cần phải nói, trước giờ nó chưa từng có bạn bè, bởi hình như bọn họ xem Trâm chẳng khác gì mẹ nó cả. Vậy nên số lần nó phải dọn đống cà chua, trứng sống mọi người ném vào nhà mình là vô số kể.

Nhưng nó quen rồi. Nó quen với việc bị mọi người nhìn bằng ánh mắt thương hại, nhưng sau lưng lại chỉ trỏ, bàn tán nó. Nó quen cách ba nó cầm chai rượu đập vào đầu mẹ nó, hoặc nó. Nó cũng quen khi nhìn mẹ nó khóc, rồi chỉ vào nó chửi ầm lên.

Cuộc sống như vậy, mười mấy năm ít nhiều cũng chai sần.

Lần đầu tiên Trâm gặp Gia Huy là tối ngày 10 tháng 10 năm 2019. Hôm đó vẫn là Thiên Trâm dửng dưng bước ra khỏi cánh cổng sắt với hàng nghìn vết bầm trên lưng. Nó đi đến một công viên gần đấy, ngồi thẫn thờ trước chiếc ghế đá thân thuộc lẩm bẩm:

"Sáng mai mua đồ ăn sáng cho ba mẹ rồi đi học, xong qua nhà An mượn vở học thêm rồi về nấu ăn... Để coi, năm mươi nghìn đủ ăn tối không ta?" Nó lấy ra cái ví cũ rích mà bà để lại, tính toán kĩ càng từng đồng một.

Ai có thể nghĩ được đây là con nhóc mười lăm tuổi cơ chứ? Tới Thiên Trâm còn chẳng quan tâm đến, bởi mẹ nó cũng không biết ngày nó được sinh ra. Nói tóm lại, chưa một ai để ý đến sự có mặt của Trâm, nhưng đó là trước khi nó gặp Gia Huy.

"Đau không?"

Thiên Trâm đang cặm cụi với công việc thì đột nhiên nghe thấy giọng nói xa lạ của nam vang lên làm cô giật thót mình, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều mà ngước lên nhìn chàng trai trước mặt. Sau khi biết bản thân không quen cậu ta cô mới chịu dời tầm mắt, chú tâm đếm lại số tiền trên tay.

"..."

"Tao bảo đau không?" Gia Huy nhìn cô, nhấn mạnh câu hỏi ban nãy của mình thêm một lần nữa.

"Anh là ai?"

"Tao là con của cái bà mới vào nhà mày đòi tiền nợ á."

"Mấy tuổi?"

Anh bật cười, nhanh chóng đáp lời: "Mày tra khảo à? Bằng tuổi, mười lăm." Tâm tình Gia Huy lúc này không hiểu sao lại vô cùng vui vẻ, anh ngậm viên kẹo mẹ vừa đưa, trên tay vẫn là tập giấy trắng và một cây bút chì mới toanh.

Trâm đảo mắt nhìn từ trên xuống dưới tên này một lượt như đang dò xét điều gì đó. Sau cùng mới đưa ra kết luận cho riêng mình, nhan sắc ổn, thân hình ổn, chỉ cách nói chuyện là chưa ổn.

"Không đau." Thiên Trâm hờ hững đáp.

"Tao thấy chảy máu nè." Huy bất ngờ chạm vào mặt Trâm khiến nó bối rối, trừng mắt liếc nhìn Huy.

"Đã bảo không đau mà?" Cô khó chịu vạch rõ giới hạn, "Đừng chạm vào người tao."

"Ngồi yên đấy, tao đi mua thuốc."

Trâm thoáng chốc trở nên khó hiểu, nhíu mày hỏi: "Chúng ta đã thân đến vậy từ khi nào thế?"

"Ừ, tao gặp mày mấy lần hồi trước rồi. Nhìn mày cũng xinh nên tao mới quan tâm thôi." Huy mỉm cười, nháy mắt với cô.

Đúng thật Gia Huy đã chạm mặt với Thiên Trâm rất nhiều lần. Mỗi khi cùng mẹ qua nhà nó đòi nợ là Huy lại thấy con bé ấy đang loay hoay nhặt mấy mảnh thủy tinh dưới sàn, nếu không thì cũng trốn trong bếp rửa chén. Lần nào gặp mặt mũi đều y như cái lọ nồi, vết bầm vết xước xuất hiện khắp khuôn mặt trông mà thấy thương.

Mỗi tội con bé này xinh, tính cách lại rất giống kiểu Huy thích, vì thế mà anh mới để ý Trâm.

Huy chạy đến tiệm thuốc hai mươi tư giờ gần đấy, mua ít bông băng thuốc đỏ rồi trở lại công viên nơi Thiên Trâm đang ngồi.

"Đã bảo không cần mà."

Huy ngồi xuống , lấy ra vài miếng gạc, vừa sơ cứu vết thương vừa cười, "Sao nhóc khó ở thế? Anh đang giúp mày đấy."

"Anh em gì? Chúng ta bằng tuổi."

Huy không thèm đôi co nữa, chuyên tâm xử lí mấy vết thương nhỏ trên mặt và tay Trâm. "Mặt xinh bị sẹo không tốt đâu."

"Cảm ơn."

"..."

Huy đột nhiên cười lớn, lấy trong balo ra một cây bút chì và tập giấy vẽ, hỏi: "Mày định khi nào về?"

"Không biết nữa, chắc tầm mười một giờ."

Huy nhíu mày, cầm bút lên phác thảo gì đó, tiếp tục "phỏng vấn" cô: "Lần nào cũng vậy à?"

Trâm quay sang nhìn nó, cười chế giễu: "Ừ, bọn họ đánh nhau xong thì về dọn ấy mà. Ở nhà chi cho rước họa vào thân."

"Vậy mai mốt tao sẽ qua đây ngồi với mày, nơi này vắng người nguy hiểm lắm."

"Mày mới nguy hiểm ấy." Khoé mắt cô bất giác cong lên, giọng nói cũng mang vài phần trêu chọc.

"Ừ tao nguy hiểm, nên sợ làm hại người ta. Phải ngồi đây để mày giữ lại."

Trâm bật cười, cuối xuống nói nhỏ: "Được, thế thì cảm ơn nhé."

Gia Huy và Thiên Trâm ngồi đấy nói chuyện phiếm đến đúng mười một giờ mới về. Trước lúc đi Huy dúi vào tay cô một tờ giấy được gấp ngay ngắn rồi mới chào tạm biệt rời đi.

Trâm không mở ra luôn mà nhanh chóng trở về nhà. Cô ngồi gọn trên chiếc gác nhỏ, vừa bôi thuốc đỏ vừa mở tờ giấy nhăn nhúm ban nãy đã bị cô lỡ tay vò nát do phải chịu mấy lời khó nghe từ mẹ mình.

Là một bức tranh tuyệt đẹp, hình như Huy vẽ cô. Trâm mỉm cười cất bức tranh ấy vào một chiếc hộp cũ. Đó là lần đầu tiên anh khiến nó cười.

****

Thế rồi cứ như vậy, mỗi tối Huy đều đến công viên ấy để gặp Thiên Trâm. Họ tâm sự mãi chẳng biết chán là gì, dần dà bóng dáng của họ cũng trở nên quen thuộc với hàng xóm nơi đây. Cứ ngỡ sẽ có những giây phút vui vẻ ngắn ngủi và quý giá, nhưng mọi chuyện tốt đẹp ấy chỉ thật sự chấm dứt khi...

...khi mẹ Trâm biết chuyện.

Cái đêm định mệnh đó, Trâm có chết cũng không tài nào quên được. Bà ta cuối cùng đã phát hiện Trâm quen Gia Huy qua lời của người hàng xóm lân cận.

Chuyện gì đến cũng đến, tối hôm đó khi Thiên Trâm đang vui vẻ chuẩn bị mang tập sách ra công viên thì mẹ cô bước đến, trầm giọng: "Mày quen thằng đó bao lâu rồi?"

Trâm sững người, khuôn mặt bỗng chốc biến sắc, chầm chậm quay lại gượng cười nhìn bà, "Mẹ nói sao?"

"Tao bảo mày quen thằng con của mụ già đó bao lâu rồi?"

****

Buổi tối hôm ấy, Huy vẫn đợi Trâm như mọi lần.

Suốt ba tiếng đồng hồ, dù biết rằng đã quá trễ như anh nhất quyết không rời đi nửa bước. Đợi tới khi mất hết chút kiên nhẫn cuối cùng của mình thì anh mới quyết định chạy đến nhà để tìm Thiên Trâm.

Làm ơn đi Thiên Trâm, xin em đừng xảy ra chuyện gì.

Anh đứng trước nhà cô, nhưng đó giờ chẳng còn là nhà của cô nữa rồi...

Chỉ còn lại cánh cửa sắt đóng chặt và tấm bảng rao bán nhà với nét chữ quen thuộc đầy vội vàng đó, chính Thiên Trâm là người viết tờ rao bán này.

Ngốc thật, làm gì cũng chậm chạp lề mề mà trốn anh thì lại nhanh như thế.

Đêm hôm đó, lần đầu tiên Huy bỏ lỡ Trâm. Cũng là lần đầu tiên Trâm mất đi người bạn duy nhất của mình.

[Đã lỡ nhau một lần, thì ắt hẳn sẽ có lần hai.]

______________________

Tiếp sức cho sự năng suất này. Hãy vote điiiiii.

Lì xì tui bằng lượt vote của mí bà đi nàoooo.

Xinh ngoan yêu của Hưng Chi và Huy Trâm đâu dồiii.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com