Mùa Hoa Năm Ấy Lại Vì Tôi Mà Nở

Chương 22: Bùa may mắn



"Yếu? Muốn thử không?"

Tôi: "????"

Bình tĩnh nào Diệp Chi, trong trường hợp này chúng ta cần phải xử lí cho thật khéo. Nhưng như thế nào mới khéo nhỉ? Thuỳ Dương hình như đã từng nói với tôi rồi, điều đáng buồn là tôi lại không nhớ!

"Được." Tôi ngồi thẳng dậy, ánh mắt không đổi mà trả lời vô cùng dõng dạc, "Vậy thử đi."

"..."

"..."

Sau vài giây kinh ngạc, Hưng cuối cùng cũng mỉm cười hùa theo, nhếch môi đáp lại: "Thật không? Có chắc là muốn thử chứ?"

"Muốn. Vậy nên em bé của chị ơi, hãy uống hết ly thuốc đắng này để chứng tỏ bản thân là một người mạnh mẽ nhé!"

Lúc trước tôi và Thuỳ Dương có cùng nhau đi từ thiện tại một làng dân tộc thiểu số trên núi, khi ấy tôi không biết cách bón cho mấy em ăn nên đã nhờ sự trợ giúp của cô bạn mình. Cứ ngỡ là thật bại, ấy thế mà qua vài ba lời nói đã khiến cho tụi nhỏ thích thú ăn ngon. Và rồi tôi đã áp dụng đúng các bước lên đứa trẻ... tầm hai trăm tháng tuổi là Thế Hưng đây. Nhưng nhìn sắc mặt cậu ấy hiện giờ thì có lẽ không được khả quan cho lắm.

Rõ ràng là tôi làm theo lời Dương dạy cơ mà?

"Dạ." Hưng cầm lấy ly thuộc từ tay tôi, khuôn mặt vờ ngại ngùng, giở giọng trêu chọc, "Em uống ngay ạ."

"..." Cậu ấy phối hợp ăn ý quá rồi thì phải.

****

Thời gian chẳng đợi chờ một ai cả, bẵng đi một chút đã đến cận kề ngày thi học sinh giỏi môn Ngữ Văn. Vậy là chúng tôi chỉ còn vỏn vẹn hai mươi bốn tiếng nữa để ôn tập, sau đó tất cả phải cố gắng tỏa sáng theo cách riêng của mình, gặt hái thành quả mà ta vun vén suốt bấy lâu.

Dù là vậy nhưng tôi vẫn chọn cách không học gì cả. Tôi dần nhận ra phương pháp học tập hiểu quả của mình chính là thư giãn và đừng để bản thân quá căng thẳng. Sức khỏe phải luôn đặt lên hàng đầu. Vả lại suốt mấy tuần nay tôi đã tiếp nhận đủ lượng kiến thức cần thiết, nếu cứ cố gắng nhồi nhét thêm trước kì thi cũng chỉ khiến tôi stress hơn mà thôi. Vậy nên tối đó tôi rất yên tâm lên giường chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.

Thế mà chưa ấm chỗ được lâu thì tôi lại ngồi bật dậy, quyết định nhắn tin khuyên Hưng một chút. Tôi thực sự lo lắng cho cậu ấy bởi hơn ai hết tôi biết rõ Thế Hưng đã nỗ lực như thế nào cho kì thi quan trọng này, tôi sợ rằng cậu ấy chưa hài lòng về bản thân mà cố lao đầu vào học, vậy thì còn đâu hơi sức cho sáng hôm sau?

Quả đúng như tôi nghĩ, cậu ấy đã chẳng thèm truy cập Messenger từ ba tiếng trước rồi.

Lúa Chiêm: "Hưng còn học bài à?"

Nút hoạt động của Hưng nhanh chóng được sáng lên, màn hình hiển thị dấu ba chấm cho thấy đối phương đang soạn tin.

Gió Đông: "Đúng rồi, em bé của Chi đang học bài rất chăm chỉ đó."

"..."

Lúa Chiêm: "Mai thi rồi đấy. Nhớ nghỉ ngơi sáng phải có sức mới làm bài được."

Gió Đông: "Lo à?"

Lúa Chiêm: "Ừ, lo."

Cậu ấy dường như đã xem tin nhắn nhưng lại không trả lời tôi, như thể ai đó vừa khiến cậu ấy hoảng sợ không bằng. Tôi thở dài, lăn qua lăn lại chờ đợi hồi âm của cậu.

Gió Đông: "Không sao đâu, tao học thêm lát nữa. Chi cứ ngủ trước đi, sáng mai thi cho thật tốt."

Lúa Chiêm: "Hôm trước mới xỉu chưa chừa à? Làm sao  thì cậu mới chịu nghỉ ngơi đây?"

Đầu dây bên kia soạn tin rất lâu, dấu ba chấm cứ nhấp nháy liên tục khiến tôi không khỏi tò mò. Ấy vậy mà sau cùng vẫn chỉ có vỏn vẹn vài con chữ được cậu gửi đi.

Gió Đông: "Thế chúc tao ngủ ngon đi."

Lúa Chiêm: "Chỉ vậy thôi hả?"

Gió Đông: "Bằng voice."

Gửi voice là đã có thể khuyên cậu ấy đi ngủ rồi sao? Đơn giản thế thôi á? Người gì dễ bị dụ vậy nhỉ?

*Lúa Chiêm đã gửi một đoạn ghi âm.*

Hưng chỉ thả cảm xúc rồi chẳng nhắn gì thêm nữa.

Mười phút sau tôi vào lại Messenger, màn hình hiển thị chế độ truy cập của Hưng đã tắt mới khiến tôi yên tâm chợp mắt.

[Ngủ ngon, Gió Đông.]

****

Độ tầm sáng sớm, trong lúc người người nhà nhà đang say giấc thì tôi đã phải thức dậy để chuẩn bị cho kì thi học sinh giỏi sắp diễn ra. Nhưng lí do thật sự khiến tôi bước ra khỏi nhà từ sớm không phải vì vội đến địa điểm thi mà là bởi cuộc hẹn sẽ ăn sáng cùng nhau giữa tôi và Thế Hưng.

Chúng tôi gặp nhau tại một quán phở gần nơi tổ chức, vừa ăn sáng vừa mải mê nói chuyện đến nỗi quên cả thời gian thi, phải đợi tới khi tôi mở điện thoại lên kiểm tra mới nhận ra cả hai đã sắp trễ giờ điểm danh. Tôi chẳng nghĩ được nhiều, chỉ biết buông đũa rồi thúc giục cậu bạn còn đang húp xì xụp tô phở rời khỏi đây.

"May quá, vẫn kịp thời gian." Tôi thở phào nhẹ nhõm, bước đến bảng tên tìm số thứ tự và số phòng của mình.

"Phòng 17, Diệp Chi thi ở phòng 17 đấy." Giọng nói quen thuộc bất ngờ vang lên, chẳng biết từ lúc nào mà Thế Hưng đứng ngay sau lưng tôi, "Còn tao thi phòng 20."

Tôi gật gù, chào tạm biệt cậu ấy rồi bước nhanh về vị trí điểm danh của phòng mình. Sau khi hoàn thành đầy đủ các thủ tục, thầy cô cuối cùng cũng cho chúng tôi tản ra ôn tập để họ kiểm duyệt lại sĩ số một lần nữa. Tôi vui vẻ cầm tệp hồ sơ của mình chạy qua chỗ Thế Hưng với mong muốn gặp cậu ấy.

Vừa nhìn thấy bóng dáng Hưng đang dáo dác tìm kiếm là tôi đã khẩn trương chen vào đám người đông đúc để đến bên cạnh cậu.

"Thế Hưng."

Hưng nghe giọng của tôi thì vội nhìn sang, ánh mắt thoáng dao động nhưng rồi lại nhanh chóng chạy đến, mỉm cười hỏi tôi: "Chi đi tìm tao à?"

"Phải." Tôi gật đầu, thản nhiên đáp lại: "Cậu hình như cũng đang đi tìm tớ mà."

"Ừ, chúng ta qua kia ngồi nhé."

"Được."

Hưng đưa tôi đến chiếc ghế đá đối diện phòng số hai mươi, phủi đi vài chiếc lá rơi trên ghế sau đó mới đưa mắt về phía tôi, nói: "Chi ngồi đi. Muốn gặp tao để làm gì thế?"

Không để Hưng phải đợi lâu, tôi vui vẻ tháo chiếc vòng handmade vẫn luôn ở trên tay mình, đưa tới trước ngực cậu, đáp: "Bùa may mắn của Chi, chúc Hưng thi tốt."

Hưng nhìn tôi một lúc lâu, đáy mắt hiện rõ ý cười rạng rỡ đến nao lòng, nhận lấy vòng rồi đeo lên tay mình. Chẳng đợi tôi lên tiếng, Hưng tháo khăn len xuống sau đó quàng vào cổ tôi vô cùng thành thục. Cảm giác ấm áp cũng vì thế mà bao trùm lấy cả cơ thể tôi, toả đến tận tim gan.

"Bùa may mắn của tao."

"Nhưng đây là quà giáng sinh của Chi mà."

Hưng véo má tôi, nhíu mày bảo: "Chi là bùa may mắn của tao."

Đợi Thế Hưng về lại phòng thi tôi mới đứng dậy, ngây ngốc thì thầm:

"Hưng cũng là bùa may mắn của Chi nữa."

****

Sáng thứ hai đầu tuần sau, tôi đến lớp với tâm trạng vô cùng vui vẻ vì bài thi hôm trước bản thân đã hoàn thành rất tốt. Nhưng khác với cảm xúc của tôi, hình như lớp lại không được sôi nổi như vậy.

Chuyện... chuyện gì đây? Có gì đó không đúng lắm thì phải.

Phải rồi! Gia Huy hôm nay thật sự rất khác lạ, chẳng thèm đi khắp nơi mượn vở bài tập như mọi bữa. Đã thế lại còn ngồi ngay ngắn trên bàn với khuôn mặt trầm lắng đến đáng sợ. Chắc chắn không phải phong thái thường ngày của cậu ta.

Tôi chạy đến chỗ Thuỳ Dương, mặc kệ sự sầu não của cô ấy hiện giờ, tôi chẳng nghĩ ngợi gì nhiều mà kéo tay Dương ra khỏi lớp, dò hỏi tin tức từ cô bạn biết tuốt của mình.

"Gì cơ? Gia Huy đi du học?"

"Ừ, mày không biết à? Chiều hôm thứ bảy thằng Bảo lên trường học phụ đạo vô tình chụp được hình ảnh phụ huynh nào đó vào phòng hiệu trưởng rút học bạ. Tụi nó đoán mò tưởng mấy lớp khác, ai ngờ thằng Huy nó thú nhận trên group luôn." Thuỳ Dương thở dài, tâm trạng đột nhiên chùng xuống, "Người buồn nhất lúc này chắc có lẽ là Thiên Trâm, hai đứa nó đang yêu nhau cơ mà."

"Sao?" Tôi tròn mắt, "Trâm và Huy yêu nhau rồi à?"

Lần này đến lượt Thuỳ Dương kinh ngạc, cô ấy bĩu môi gõ nhẹ vào đầu tôi, nói: "Mày có phải mới từ trời xuống không? Hay lo đi tình cảm mặn nồng với Hưng nên không biết chuyện nhân gian thế? Hai đứa nó chia tay rồi quay lại mấy lần, như cái lò vi sóng chính hiệu. Cái thằng Huy đó rõ là cờ đỏ, thế mà con Trâm vẫn cứ đâm đầu vào cho được."

"Nhưng Huy đang học giữa chừng mà?" Tôi khó hiểu, "Giờ lại bỏ ngang chọn du học thế?"

"Mẹ nó ép đấy, tao không rõ chuyện nhà Huy nhưng hình như mẹ nó ghét con Trâm dữ lắm."

_______________________________

Sắp đến tết rùi. Mọi người đã sắm được "bùa may mắn" cho mình chưa??? Ai chưa thì thoi, tui cũng vậy

[Note: đây là lời nhắn tôi viết năm trước, và năm nay dường như vẫn chưa khả quan hơn là bao]

Nma nhớ vote đó, bởi vì vote của mấy bà là bùa may mắn của tôi. (Bữa nào kh nhắc là quên liền hà.)


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com