Mùa Hoa Năm Ấy Lại Vì Tôi Mà Nở

Chương 21: Muốn thử không?



Thời khắc chuyển giao sang năm mới cuối cùng cũng đã đến. Vậy là lại một năm nữa trôi qua, mong rằng sắp tới ai trong chúng ta sẽ có nhiều hoài bão và kì vọng hơn. Vì cái kết đẹp luôn xứng đáng với những người tử tế. Đồng hồ đếm ngược bắt đầu hiển thị trên màn hình lớn, tôi nhanh chóng chắp hai tay lại, cầu chúc về mọi điều may mắn.

Ba...

Hai...

Một...

"CHÚC MỪNG NĂM MỚI!" Tất cả đồng loạt hò reo, nhìn lên bầu trời như đang chờ đợi pháo hoa sắp sửa được bắn lên, sự phấn khởi lộ rõ trên khuôn mặt mỗi người.

Thế rồi chỉ trong chốc lát, bầu trời đêm bất ngờ bừng sáng bởi vô vàn chùm pháo hoa rực rỡ sắc màu, tạo thành bức tranh tuyệt đẹp đến nao lòng. Mỗi tia sáng như một giấc mơ, một lời hứa hẹn đầy hy vọng trong năm tới. Đám đông lúc này cũng trở nên yên lặng đến lạ, chắc có lẽ họ vẫn đang đắm chìm trong thế giới, suy tư của riêng mình. Lâu lâu lại có tiếng trẻ con chêm vào khiến bầu không khí càng ấm áp và gần gũi. Đợi tới khi pháo hoa kết thúc, mọi người mới bắt đầu về lại hiện thực. Dẫu biết rằng trong tâm trí họ hiện giờ vẫn còn đọng lại bao xúc cảm, dư âm của những tia sáng chói loá đó. Xung quanh từ từ tản ra, mỗi người mang theo nụ cười hài lòng và ánh mắt hạnh phúc, cho thấy một năm mới suôn sẻ đã bắt đầu.

****

Sau khi kết thúc đêm giao thừa, tôi lại lao vào đèn sách và miệt mài ôn tập. Vì chỉ còn một tuần nữa là đến kì thi học sinh giỏi, thế nên bọn tôi không thể nào lơ đãng thêm được. Cứ mỗi khi vướng mắc ở đâu thì tôi sẽ lại đi tìm đến Hưng để nhờ trợ giúp. Học cùng cậu ấy dần dà tôi càng nhận ra thực lực đáng gờm của Thế Hưng. Tất cả câu hỏi mà tôi đặt ra cậu đều trả lời vô cùng chuẩn xác và đúng trọng tâm, đôi lúc còn khiến tôi nghi ngờ rằng số điểm mà Hưng lấy được có phải là do cậu ấy tự làm hay không.

Chiều hôm đó, tôi trở về lớp sau khi ôn tuyển như thường lệ. Nhưng kì lạ là dù đã ba tiết học trôi qua mà vẫn không thấy Thế Hưng có mặt trong lớp. Rõ ràng là lúc ra khỏi phòng bồi dưỡng tôi còn nhìn thấy cậu ấy theo sau mình cơ mà?

Linh cảm không lành bất chợt nổi lên lần nữa, hệt như cái lúc mẹ tôi bỏ đi không một lời từ biệt. Mỗi lần chúng dấy lên luôn khiến tôi sợ hãi, dù là vậy nhưng tôi lại rất tin tưởng nó.

Tiết tiếp theo tôi cũng buông bút xuống để xin cô ra ngoài một lát. Tôi nhanh chóng chạy khắp nơi để tìm kiếm cậu ấy nhưng rồi chợt nhận ra mình chẳng hề biết vị trí hiện giờ của Hưng. Có lẽ vì sự hồi hộp và hoảng sợ này đã khiến tôi mất bình tĩnh đi không ít. Vậy nên thay vì kiếm cậu, tôi chọn cách hít thở thật sâu và nhớ lại những chuyện Thế Hưng đã từng kể cho mình, dù là một chi tiết nhỏ cũng đủ để tôi phát hiện ra địa điểm mà cậu ấy đang ở.

"Phải rồi, dãy cầu thang bị bỏ hoang phía sau trường!" Tôi nghĩ tới ngay nơi Thế Hưng có thể lui đến vì hình như trước đây cậu ấy có nói với tôi rằng đấy là căn cứ bí mật của mình, thêm cả việc chỗ đó khá vắng người và khuất sâu bên trong nên thường không dễ bị phát hiện.

Tôi cố gắng không gây sự chú ý đến các thầy cô khác bằng cách đi thật khẽ, ấy thế mà tâm tình vẫn vô cùng rối bời, tôi của lúc này chẳng thể bình tĩnh được nữa rồi. Đôi chân trong vô thức cũng bước nhanh về phía sân sau trường.

Và đúng như tôi dự đoán, Thế Hưng thật sự xuất hiện. Nhưng là trong tình trạng bất tỉnh?

Tôi chạy đến để xác nhận lần nữa vì vẫn chưa tin vào mắt mình, Thế Hưng làm sao lại... thành ra bộ dạng này rồi? Không thể nhầm được, mái tóc vàng ấy là minh chứng cho tất cả, khuôn mặt trắng bệch cùng đôi mắt nhắm chặt và môi thì đã ngả màu tím thiếu sức sống. Hai tay tôi run lên, chẳng suy nghĩ được gì nhiều mà vội cởi áo khoác nhằm giữ ấm cho cơ thể đang hạ nhiệt của cậu.

Tim vẫn đập bình thường. Tôi thở phào nhẹ nhõm, may mắn thật, chắc chỉ vừa ngất xỉu cách đây chưa lâu.

Điều đáng nói là... tôi nên làm gì tiếp theo đây nhỉ?

Tôi lại bắt đầu rơi vào trạng thái hoảng loạn, bởi bản thân chẳng biết gì về y khoa nên không thể chuẩn đoán được tình hình của cậu ấy hiện giờ. Nói đúng hơn là tôi sợ, sợ Thế Hưng biến mất.

Tôi nhận ra chứ, nhận ra từ khi Hưng đến có lẽ bản thân cũng đã thay đổi rất nhiều. Cười nhiều hơn, vui hơn. Thực ra người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy cậu ấy đang dốc sức theo đuổi tôi. Nhưng tôi hiểu, Hưng đến đây để chữa lành tôi. Vá lại nỗi đau mà những năm qua tôi phải chịu đựng. Vì thế mà, trong một khoảng khắc nhất thời, tôi cảm thấy rất thích cậu ấy, thích vô cùng.

Nhưng đó chỉ là khoảng khắc ngắn ngủi thôi, còn hiện giờ chính tôi còn không hiểu rõ cảm xúc của chính mình nữa cơ mà.

****

Và rồi không biết bằng một thế lực thần kì nào đó, tôi đã cõng Hưng chạy đến phòng y tế chỉ trong tích tắc. Khi ngồi xuống cạnh cậu ta tôi vẫn chưa hoàn hồn vì chuyện xảy ra ban nãy. Cơ thể tôi vốn không được khoẻ mạnh từ khi còn nhỏ, vậy nên mỗi giờ học thể dục mẹ đều xin thầy cho tôi được vận động nhẹ hơn các bạn khác, vậy mà giờ đây bản thân lại có thể vác một chàng trai cao lớn mà chẳng hề có chút mệt mỏi gì. Chẳng lẽ vì lo lắng cho cậu ấy, nhưng nhìn kiểu gì cũng không có khả năng, chắc chắn là lúc đó tôi bị hoang tưởng rồi.

"Không sao đâu cô bé, cậu ấy chỉ hạ đường huyết thôi, là do hoảng sợ hoặc thiếu đường, tim đập khá nhanh đấy." Cô y tế trường tôi đột nhiên bật cười: "Đừng khóc nữa, cứ cho bạn trai em ăn uống đầy đủ là được."

"Dạ không phải bạn trai đâu ạ." Tôi quệt nước mắt, ngước lên giải thích.

Ánh mắt cô Lan lập tức thay đổi, thoáng khó hiểu nhìn tôi, "Nếu cô nhớ không lầm thì đầu năm em cũng dẫn bạn này đến đây một lần nhỉ? Phải không?"

"Dạ đúng ạ, nhưng tụi em chỉ là bạn bè thân thiết thôi."

"..."

"Được rồi, nếu cả hai em trong đội tuyển thì cứ ngồi lại chăm sóc cậu ấy, không cần về gấp đâu."

"Dạ."

Cô y tế nhanh chóng rời đi, để lại tôi và Thế Hưng trong căn phòng yên tĩnh. Giờ đây tôi chỉ có thể nghe thấy nhịp thở đều đặn của cậu, trái tim cũng dần dịu đi đôi chút. Song, do kiệt sức mà hai mắt tôi bắt đầu trở nên nặng nề, chẳng thể kềm được ngả người về phía trước, chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Nhưng chưa được bao lâu thì tôi lại bị đánh thức bởi cảm giác ấm áp bao trùm lấy toàn bộ đỉnh đầu.

"Diệp Chi khóc à?" Giọng nói mềm mại của Thế Hưng bất ngờ vang lên, kèm theo đó là động tác xoa nhẹ mớ tóc rối của tôi như thể việc này đã được lặp đi lặp lại hàng nghìn lần.

"Cậu tỉnh rồi." Tôi dụi mắt ngước lên, giọng nói không rõ ràng mà đáp lại.

"Vừa nãy Tiêu khóc à? Có chuyện gì thế?"

"Chẳng phải là do cậu sao? Tự dưng lại ngất xỉu giữa hành lang, làm tớ phải cõng cậu về tận phòng y tế."

Thế Hưng nhanh chóng ngồi dậy, sự ngạc nhiên xen lẫn khó hiểu chẳng hiểu sao lại khiến cậu bật cười khanh khách, nửa tin nửa ngờ hỏi lại: "Diệp Chi dẫn tao về á? Đúng là khoẻ thật nhỉ?"

"Phải." Tôi mỉm cười, gật đầu hùa theo, "Tớ cũng không thích người ốm yếu đâu. Vậy nên Hưng nhớ ăn uống đầu đủ, sức khoẻ là quan trọng nhất."

Cậu ấy dường như bỏ ngoài tai mấy lời dặn dò của tôi, chỉ nhớ kĩ câu đùa mà tới chính tôi còn không ngờ tới, "Tao mà yếu à?" Hưng chau mày, xích sát lại gần tôi nói với giọng điệu vô cùng nham hiểm.

Khoảng cách bất ngờ thu hẹp lại khiến cho hơi thở của tôi cũng vì thế mà gấp gáp đến độ luống cuống cả tay chân, "Nhưng nếu không giữ gìn sức khoẻ thì... gọi là yếu chứ sao!" Tôi lắp bắp đáp lại, phòng thủ có vẻ vô cùng hớ hênh.

"Yếu? Muốn thử không?"

_______________________________

Tác giả cảm thấy mình viết quá nhiều nên ngừng ở đây là hợp lí rồi. Thấy cổ tinh tế khong?

Siêng năng dữ dằn luôn á trời.

Muốn có chương mới thì nhớ vote cho sự tinh tế và siêng năng của cổ đấy.

Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha (thêm cho đủ 1700 từ, đừng quan tâm ạ)


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com