Thế Hưng đạp xe đến trước cổng nhà Thuỳ Dương, vừa dừng lại đã bước đến bấm chuông cửa vô cùng thành thục. Cũng phải, cậu ấy là người cõng tôi về nhà Dương cơ mà.
Cô giúp việc nghe thấy tiếng chuông thì vội chạy ra, nhưng tôi còn chưa kịp nhờ vả đã thấy cô ấy hốt hoảng mà quay ngược vào trong. Chuyện... chuyện gì vậy? Phải đợi một lúc sau đó, khi thấy Thuỳ Dương cùng chiếc bịt mắt ngủ trên đầu chạy ra tôi mới hiểu được lí do lúc nãy của người giúp việc. Cô bạn thân của tôi quả thật là lắm trò.
"Tiêu về rồi sao." Cô ấy nhanh chóng mở cửa, mắt nhắm mắt mở mà khoác tay tôi, rồi nhìn sang Hưng vờ giật mình: "Trời ơi, sao mày ở đây? Dẫn bé Tiêu về à?"
Thuỳ Dương hình như không có duyên với nghiệp làm diễn viên chút nào. Nhưng cô ấy lại trông rất hợp với nghề đòi nợ thuê.
Lúc trở về phòng, Hoàng Ngọc Thùy Dương đã nhanh chóng chiếm thể chủ động, tỏa khí chất lạnh lùng, dựa lưng vào cửa cùng nụ cười bỉ ổi để tra khảo tôi, "Giải thích đi. Mày mặc một bộ đồ khác, chín giờ tối mới chịu về nhà, người chở lại là Thế Hưng. Rốt cuộc đã đi đến bước nào rồi? Người yêu? Mập mờ hay em gái mưa đây?"
Một loạt câu hỏi chẳng biết từ đâu giáng xuống đầu tôi, khiến cho người dù có kiên cường đến mấy cũng phải lắp bắp trả lời: "Từ từ đã, tại khi sáng tao thấy điểm cậu ta thấp nên mới rủ đi chơi, ai ngờ Hưng đồng ý thật. Lúc đó tao hỏi mày đi cùng không, là do mày không chịu cơ mà. Với lại hai đứa đi trung tâm thương mại thì chẳng may bị mắc mưa nên qua nhà Hưng trú cho đỡ cảm lạnh, với lại tao sợ ma nên Hưng dẫn tao về, với lại..." Tôi nói một hơi dài, như đang cố rửa sạch tội lỗi của mình.
Thuỳ Dương bịt miệng tôi lại, gật đầu bất lực đáp: "Đủ rồi, mày thì cái gì chẳng lí do. Bây giờ sao? Muốn nghe tao kể chuyện của Phúc không? Mang mền gối qua đây mau."
"Vâng ạ." Thấy Dương không còn tra hỏi nữa tôi mới yên tâm tung tăng đi về phòng.
****
"Gì cơ? Mày chủ động tỏ tình Phúc á?" Tôi vừa nằm xuống đã vội ngồi bật dậy vì cú sốc quá lớn phát ra từ chính miệng cô bạn thân của mình.
Dương kéo mền lên che gần nửa khuôn mặt, tỏ vẻ ngại ngùng, "Làm gì mà ngạc nhiên vậy chứ? Mày thử nghĩ xem tên nhát cấy như Phúc thì đợi đến chừng nào mới chịu tỏ tình?"
"Ờ ha." Tôi cảm thấy lí do này rất thuyết phục, liền gật gù nằm xuống.
"Chuyện là... mày còn nhớ cái hôm mày nghỉ học do say không?"
"Tất nhiên là nhớ rồi, lúc ấy sau khi mày đi tao phải ở nhà trong lo sợ đấy!"
Dương gật đầu nói tiếp: "Yeah sure, là vào ngày hôm đó! Mày nhớ vụ có đám chợ búa xuất hiện uy hiếp, chọc ghẹo nữ sinh trước cổng trường mà cô Thùy từng nhắc nhở không?"
"Ừ nhỉ, mày không nói tao cũng quên. Tự dưng dạo này nó chìm hẳn, hình như là sau khi phụ huynh của chị lớp mười một nào đấy làm ầm lên thì phải."
"Phải. Lặn lâu quá nên hôm tao đi học về bọn chúng mới ngoi lên tái xuất giang hồ hay sao ấy. Và tao chính là mục tiêu mà tụi nó nhắm tới." Thuỳ Dương vờ tỏ ra đáng thương ngước nhìn tôi, nếu không vì biết rõ cô ấy học Karate thì chắc tôi đã lo sốt vó cho bạn mình rồi.
"Rồi sao, bọn chúng có đứa nào bị thương không?"
"Sao lại nói thế, ai biểu bọn đấy dùng ánh mắt trần trụi trêu chọc tao cơ chứ? Mày không biết đâu, nhìn mấy thằng hãm ấy như thể sắp lột sạch quần áo tao ra đến nơi vậy. Lúc đấy tao điên máu rồi, chỉ cần tầm hai giây nữa thôi là tao xử đẹp bọn ngu này rồi. Nhưng mày biết gì không, tự dưng...."
Tôi che miệng Thuỳ Dương lại, nghi ngờ nói ra phán đoán của mình, "Đừng nói là Minh Phúc xuất hiện, đánh nhau với mấy tên đó rồi kéo mày cao chạy xa bay nhé?"
Thuỳ Dương gật đầu, kể lại cho tôi toàn bộ sự kiện li kì diễn ra ngày hôm đó. Đại khái là lúc ấy bỗng dưng Phúc nhìn thấy cô đang bị bọn kia bắt nạt nên mới chạy đến ứng cứu. Dương cũng chẳng tin được việc lớp trưởng có thể bảo vệ mình nên đã định bụng từ trước sẽ đuổi cậu ấy đi còn bản thân ở đây dẹp sạch bọn chúng. Mạnh miệng là vậy nhưng đến lúc Minh Phúc tháo kính cận ra thì cô bạn thân nhà tôi cũng suýt ngất xỉu bởi khuôn mặt điển trai của cậu ta luôn rồi. Và Thuỳ Dương thích lớp trưởng nhanh chóng như thế đó.
Sau khoảng khắc ấy không chỉ Dương tìm ra chân lí của đời mình mà ngay cả mấy tên côn đồ cũng nhận thấy người trước mặt hình như hơi thân quen. Thế là bọn chúng lật mặt chuyển sang tay bắt mặt mừng với Phúc như anh em một nhà. Phải đợi đến khi mấy tên côn đồ đó đi mất thì Dương mới được Phúc giải thích rằng trước đây cậu ta từng bắt tại trận việc tụi nó trấn lột người khác, nhưng vì thương tình nên lớp trưởng mới không báo công an với điều kiện lần sau không làm chuyện thất đức nữa. Diễn biến tiếp theo thì đến cả Thuỳ Dương còn không nhớ rõ. Cô ấy chỉ khắc ghi được hình ảnh Minh Phúc tháo kính thôi, và từ thích cô ấy lại chuyển sang cực thích rồi tỏ tình luôn với cậu ta. Mọi việc diễn ra suôn sẻ đến nỗi hiện giờ chính cô bạn tôi còn tưởng đang mơ cơ mà.
Chấm hết câu chuyện, tôi đã đi đến kết luận cuối cùng là nó chẳng khác gì tình tiết trong mấy bộ phim lãng mạn chiếu trên TV lúc tám giờ tối.
****
Sáng thứ hai tuần sau, trong lúc các bạn học sinh đang vội vã xếp hàng để làm lễ chào cờ dưới sân trường thì tôi và Phúc lại phải đi ngược về phòng giáo viên theo lời của cô Thuỳ. Cả hai chúng tôi đều ngơ ngác tiến về phía cảnh cửa màu xanh biển mở toang. Nhìn kiểu nào cũng thấy chẳng hợp lí, tôi và Minh Phúc rõ ràng bên ngoài luôn tỏ ra không thân thiết với nhau là mấy, đã thế thứ hạng thì vẫn luôn có cách biệt rõ rệt, vậy chuyện sắp tới đây chúng tôi sẽ nghe được là gì?
"Em chào cô ạ." Giọng nói của Phúc đột ngột vang lên từ đằng sau khiến tôi thoáng giật mình, mới đó mà đã đến nơi rồi sao. Tôi điều chỉnh lại tâm trạng, âm lượng không to không nhỏ mà cất lời: "Em chào cô."
Cô Thuỳ mỉm cười nhìn một lượt cả hai đứa, sau đó mới đứng dậy nắm lấy cổ tay tôi, mắt vẫn hướng về Minh Phúc, dịu giọng, "Minh Phúc đợi cô nói chuyện với Diệp Chi một chút đã nhé!"
Cậu ấy gật gù, biết ý mà bước vội ra khỏi cửa, để lại không gian riêng cho tôi và cô Thuỳ. Cánh cửa vừa đóng lại cũng là lúc cô tôi bật cười nghiêng ngả, "Cô gọi em tới đây để bàn về chuyện ôn thi học sinh giỏi, có gì đâu mà trông em căng thẳng thế?"
Tôi sau khi nhận ra từ nãy đến giờ đều là hiểu lầm do chính mình tự tưởng tượng thì vội xua tay, lắp bắp đáp lời: "Dạ không..."
"Được rồi, bây giờ đi vào vấn đề chính luôn nhé? Em có muốn đi thi học sinh giỏi Văn cấp quận huyện không? Dù theo thường lệ thì em sẽ phải thi tuyển chọn cấp trường trước, nhưng vì nhìn thấy được tiềm năng của em nên đến giờ cô mới ngỏ ý vì cô tin em sẽ mang lại vinh dự cho trường ta."
"Dạ..." Tôi có chút do dự. Bởi ngay từ đầu chính tôi cũng không quan tâm đến những kì thi nhỏ lẻ như này, vì mục tiêu mẹ tôi muốn hướng tới chính là thi đại học và thành tích xếp loại. Thế nên nếu là tôi của lúc trước chắc chắn sẽ thẳng tay từ chối, nhưng hiện tại tôi đã không còn ở cạnh mẹ nữa, không còn ai bắt ép tôi phải học toán hay so đo số điểm.
Cô Thuỳ thấy tôi lưỡng lự cũng chẳng muốn ép buộc, chỉ nhẹ nhàng vỗ vai tôi, trấn an: "Không cần gấp, cho cô câu trả lời vào cuối tuần này để cô chốt danh sách nhé. Cô đã xem những bài thi trước đây của em, nên tảng kiến thức rất vững. Dù không hiểu về việc đầu năm em chọn khối chuyên toán nhưng cô đảm bảo con mắt nhìn người của bản thân. Đừng bỏ lỡ cơ hội thuộc về mình em nhé, đây là bước đệm lớn cho tương lai. Cô tin người như Diệp Chi sẽ có suy nghĩ và quyết định đúng đắn."
"Con sẽ cần nhắc kĩ ạ. Cảm ơn cô." Tôi chào tạm biệt cô rồi bước về lớp.
Suốt cả một tuần sau đó tôi suy nghĩ rất nhiều. Cùng với sự ủng hộ và thuyết phục của Thùy Dương đã khiến lòng tôi lung lay không ít. Đúng nhỉ, tôi thích văn mà, đã thế lại còn rất giỏi. Tại sao phải sợ cơ chứ? Nếu cứ mãi ở trong vùng an toàn thì biết khi nào tôi mới có cơ hội được trải nghiệm những điều mới? Sống đối với tôi còn chính là tồn tại một cách thật ý nghĩa. Vậy nên sát ngày chủ nhật hôm đó tôi đã không ngần ngại mà nhắn tin đồng ý gia nhập đội tuyển.
Theo tôi được biết thì sau Tết Dương Lịch, tức là còn hai tuần nữa chúng tôi sẽ đi thi học sinh giỏi môn Ngữ Văn.
****
Sáng chủ nhật tuần tiếp theo, tôi mang một túi bánh kẹo đến trường chào hỏi các anh chị trong đội tuyển, sẵn tẩm bổ cho bản thân và mọi người để hoàn thành tốt kì thi sắp tới. Ai cũng vô cùng thân thiện, chủ động trò chuyện với tôi như thể bạn bè lâu năm, nhất là Thế Hưng.
Ý tôi là Nguyễn Trịnh Thế Hưng lớp 10a3 trường Bình Trương Long đấy!
Nhiều người chắc hẳn sẽ thắc mắc vì sao cậu ta tự dưng lại xuất hiện và ngồi chễm chệ trong lớp bồi dưỡng? Tôi cũng chẳng rõ, vì tới chính tôi còn không biết việc sẽ gặp cậu ấy cơ mà.
Khi vừa bắt gặp "Hotboy với mái tóc màu nắng" bước đến cổng trường là tôi đã suýt nuốt trọn miếng kẹo đang ăn dở. Mọi cảm xúc bất ngờ, bật ngửa, ngỡ ngàng giờ đây đều trở thành vô nghĩa ngay từ lúc nhìn thấy Thế Hưng lấp ló phía xa xa. Bởi vào khoảng khắc đó tôi chỉ còn cách đứng lên, chạy thật nhanh đến chỗ cậu ta trước khi các anh chị trong đội tuyển kịp nhìn thấy. Thật là, sao cậu ấy lại đột ngột có mặt ở đây?