Chương này mí bà bật bài Bát Cơm Mặn mà tui gắn lên nghe i, hay vai. Hợp phong thủy với bài nữa😚_________________________________
Lúc đến nơi đã hơn mười một giờ tối, quán xiên nướng hiện chỉ còn lại vài ba vị khách quen, hầu hết đều là người lớn tuổi. Vậy nên dù mới nhìn thoáng qua nhưng tôi cũng có thể nhận ra em - cô bé với thân hình mảnh khảnh đang tuỳ ý gục đầu xuống bàn vì hơi men.
Tôi tiến lại gần, chần chừ một lúc lâu, sau cùng vẫn chẳng dám đánh thức em. Đành vậy, tôi ít ra cũng nên có phép lịch sự tối thiểu là không được phiền hà đến giấc ngủ của người khác khi chưa cần thiết. Chiếc bụng rỗng của tôi cũng bắt đầu biểu tình, chi bằng trong lúc em ngủ thì gọi vài xiên thịt nướng ăn tạm, vừa có món ngon lại được ngắm "nàng" thì còn gì bằng.
Tôi gật gù tấm tắc với suy nghĩ hay ho của bản thân, đứng dậy khẽ bước đến chỗ bà chủ đang bận rộn, thầm thì gọi món: "Cho cháu xin thêm hai dĩa thịt xiên nướng nữa ạ."
Chủ quán thoáng giật mình, sau đó lại mỉm cười hiếu khách, bảo: "Được, được. Nhưng bây là thanh niên trai tráng mà sao giọng thỏ thẻ thế, sợ bạn gái tỉnh giấc à?"
"..."
Bà chủ thấy tôi im lặng liền cười phá lên, khịt mũi nói tiếp: "Trúng tim đen rồi sao? Yêu đơn phương à? Cô nói không sai chứ?"
"Không sai ạ."
Tôi quay về bàn của mình, tâm tình lúc này bỗng trở nên hân hoan đến lạ. Thế là chỉ trong tích tắc tôi đã xử lí sạch dĩa thịt nướng. Vừa ấm bụng cũng là lúc tôi nhớ lại lời căn dặn của Thuỳ Dương. Còn phải đưa Diệp Chi về nhà an toàn nữa, đúng chứ?
Được rồi, giờ là thời điểm cần thiết để gọi em dậy. Tôi đứng lên, vỗ nhẹ vai em để đánh thứ cô gái đang say ngủ trước mặt. Sau vài lần thất bại, em cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên, nhìn tôi với đôi mắt thạch anh trong trẻo nhưng lại chứa đựng vô vàn sự tủi thân. Thời gian như ngừng lại, đưa tôi về cái ngày đầu tiên cả hai gặp nhau. Tại cánh đồng hoa cải trắng, khuôn mặt em cũng như hiện giờ, gói ghém quá nhiều sầu não mà đáng lẽ một đứa trẻ tầm tuổi như em không nên có. Sự ngột ngạt ấy luôn hiện hữu mãi trong tâm trí tôi, chẳng rõ em đã trải qua những gì, nhưng tôi tin rằng nó chắc phải kinh khủng và đáng sợ lắm.
"Mẹ, có phải mẹ không?" Giọng nói thủ thỉ của em dường như đã đánh thức tôi khỏi dòng suy nghĩ chẳng có đầu đuôi ấy, đưa tôi quay về với hiện thực bằng một câu hỏi khó hiểu.
"Mẹ, mẹ đã đổi ý rồi phải không?" Em lặp lại lần nữa.
Diệp Chi kéo tay tôi ngồi xuống, trong vô thức mà gục vào lồng ngực tôi trầm ngâm. Trạng thái tiều tuỵ của em lúc này dù không thể thấy nhưng tôi lại cảm nhận được rất rõ, có lẽ chỉ vừa mới đây thôi em đã xảy ra mâu thuẫn nào đó không hay với mẹ chăng? Em cứ mãi im lặng như vậy lại càng làm tôi thêm lo lắng.
"Sao mẹ bỏ con đi thế ạ?" Em đột nhiên lên tiếng, một lần nữa đưa ra câu hỏi mà tới chính tôi còn không thể tìm được câu trả lời.
Phải rồi nhỉ? Sao mẹ lại bỏ chúng tôi đi thế?
Trông một khắc nào đó, tôi đột nhiên nhận ra mình và em hình như có rất nhiều điểm tương đồng về hoàn cảnh. Tiêu biểu nhất là quá khứ bị cả ba lẫn mẹ bỏ rơi...
"Mẹ ơi, con thương mẹ mà." Em ngừng lại một chút, rồi bắt đầu nức nở, "Con thương mẹ mà, thật đấy. Khi đủ nhận thức, con... con đã từng nghĩ rất nhiều, từng trách mẹ. Nhưng mẹ ơi, con đặt mình vào hoàn cảnh của mẹ rồi, mẹ rất đáng thương. Nếu là con, chắc có lẽ con cũng sẽ rất ghét chính mình. Vì thế nên mỗi lần bị mẹ mắng, con đều im lặng. Mẹ thích toán, con vẫn cố gắng học toán thật giỏi để vào ngôi trường mà mẹ mong ước. Con đã làm tất cả những gì mình có thể, kể cả đó có là điều mà con ghét cay ghét đắng. Con muốn sống lắm, nhưng không phải là sống thay phần mẹ."
"Năm cấp hai con bị bạo lực học đường, họ chê bai con không có bố, còn mẹ lại chính là người thứ ba. Con cũng đã từng đứng lên bảo vệ mẹ, bảo về gia đình mình. Nhưng rồi họ đánh con, nhốt con vào nhà vệ sinh nữ, ép con cởi sạch quần áo... Bắt con làm tất cả những gì họ muốn chỉ vì con kháng cự và không nghe lời họ. Ấy vậy khi trở về nhà con chẳng nhận được một lời khen thưởng nào, thay vào đó mẹ lại chọn hành hạ con bằng những lời nói cay nghiệt chẳng khác gì bọn chúng? Là con, là con bảo vệ mẹ cơ mà?"
Đừng nói nữa... Diệp Chi, đừng nói nữa. Tôi xin em đấy, tôi không chịu nỗi, thật sự không chịu nỗi.
"Hình như mẹ chưa bao giờ thương con, phải không ạ?"
Em im lặng, có lẽ đang chờ đợi câu trả lời từ tôi, nhưng tôi thì có thể nói gì cơ chứ? Kêu em dừng lại vì lòng tôi hiện giờ đang đau như cắt hay sao?
"Không cần trả lời đâu ạ, con hỏi cho vui thôi. Con biết đáp án mà. Việc con có mặt trên đời này phải chăng là một bất hạnh? Mẹ nhỉ? Nhưng con không có quyền lựa chọn. Con đâu biết... khi mình sinh ra lại bị mẹ ghét bỏ, đâu biết khi sinh ra lại chứng kiến cảnh tượng cả ba lẫn mẹ đều rời đi chỉ vì cái đồ sao chổi xui xẻo là con đây. Mẹ đâu có hỏi ý kiến con... Trước khi sinh con ra, mẹ đâu hỏi con muốn hay không? Con không cho, không muốn phép mình tồn tại. Không muốn trở thành sợi dây sắp đứt níu kéo ba mẹ lại. Không muốn nhìn khuôn mặt ghét bỏ của ba. Càng không muốn nghe lời chửi mắng của mẹ."
Em khóc rồi, khóc rất lớn. Tôi cảm nhận được áo mình đã ướt một mảng to. Vai em run bần bật, như không thể thở nổi. Chỉ một lần này thôi, em chỉ được khóc một lần này nữa thôi. Anh xin em đấy...
Đêm đó cũng là lần đầu tiên em nói chuyện với tôi nhiều đến thế, tiếng nức nở ban đầu cũng đã chuyển hoá thành giọng điệu thút thít nhỏ dần, sau cùng là yên lặng hẳn. Em chớp đôi mắt đầy nước của mình, ngước lên nhìn tôi chăm chú. Chưa được bao lâu thì bỗng nhoẻn miệng cười, ngốc nghếch đến đau lòng...
Em sau đó đứng dậy, dắt tay tôi đi về phía trước.
"Nào mẹ ơi, chúng ta về thôi. Mẹ đừng thương ba nữa, thương con nha, nha mẹ." Em hởn hở, kéo cơ thể tôi xích lại gần rồi nói tiếp, "Nếu mẹ đồng ý thương con, con sẽ thương mẹ cả đời, hứa đấy. Chúng ta sẽ đi chơi như bao người khác nè, chúng ta sẽ tâm sự trước khi đi ngủ cùng nhau nè, mẹ sẽ chở con đi học rồi gài nón cho con. Làm tất cả mọi điều mà trước giờ mẹ chưa thực hiện với con, được không mẹ?"
Đừng như thế nữa, em nhé?
Hốc mắt tôi cay xè, đứng yên đó mặc em kéo đi, cứ nhìn em là tôi lại nhoè cả mắt. Bạn nhỏ xinh quá, anh mang em đi giấu được không? Bé Tiêu.
****
Đêm đó, tôi vẫn phải cõng em về.
Em cứ luyên thuyên cả buổi một câu chuyện không đầu không đuôi. Đích thị là mấy ông già hay say xỉn đây mà. Lần sau không được để em uống nước có cồn nữa, lỡ chăng người cõng em không còn là tôi thì phải làm sao. Quả thật nguy hiểm.
Đang chìm trong suy tư thì đột nhiên Diệp Chi của tôi đổi tư thế, em cúi đầu chui rúc vào người tôi như đang tìm hơi ấm, cũng do vậy mà cánh môi em bất chợt dán vài cổ tôi.
"..."
"Thơm quá." Em nỉ non.
Đcm, tôi sắp không trụ nổi rồi này! Tốt nhất là để yên vậy, hãy cho sự lương thiện ít ỏi này đưa em về nhà. Phạm Diệp Chi!
__________________________________
Hãy cmt thật nhiều và vote nhé, mình thích trả lời cmt lắm á.