Mùa Hoa Năm Ấy Lại Vì Tôi Mà Nở

Chương 15: Giáng sinh an lành



"Tao không đi học đâu!" Tôi chui tọt vào chiếc chăn lớn, hét lên với vẻ đầy kháng cự. Chả là hôm qua sau khi nghe Thuỳ Dương "trình báo" về việc bản thân đã làm loạn trước mặt Hưng thì tôi dường như không còn mặt mũi nào để gặp cậu ta nữa!

"Mày phải đến lớp, hiểu chưa? Thế Hưng không có ăn tươi nuốt sống mày đâu."

Tôi lắc đầu nguầy nguậy, nhất quyết không bước ra khỏi giường.

"Được rồi, do mày chọn đấy Tiêu nhé! Tao sẽ đi nói với mẹ, thử xem bé Tiêu nhà ta còn dám ngoan cố hay không." Tôi chẳng rõ sắc mặt hiện giờ của Thuỳ Dương, nhưng cô ấy có vẻ đắc thắng lắm. Phải rồi, bắt được điểm yếu duy nhất của tôi thì làm sao mà không khịt mũi mạnh miệng cho được.

"Học thì học!" Tôi ngồi thẳng dậy, ném chiếc chăn mới vừa nãy là vật phòng thủ của mình sang một bên. Khí thế hừng hực quyết tâm nói lớn.

Trước giờ ngoài mẹ ra tôi chẳng sợ cái gì cả, cho dù đó có là bọn bắt nạt. Vậy nên sau khi mẹ đi rồi cứ nghĩ rằng tôi sẽ mất luôn nỗi sợ thuở bé, ấy thế mà lại va phải cô Ngọc - mẹ Thuỳ Dương. Thật ra cô rất tốt, đối xử với tôi không khác gì một người mẹ thật sự. Nhưng cũng vì thế mà tôi càng sợ bản thân sẽ làm mất lòng cô, phiền hà đến cô.

Đó cũng là lí do cho việc hiện giờ tôi đang có mặt tại cổng trường Bình Trương Long, đứng cạnh tôi còn có cả Hoàng Ngọc Thuỳ Dương - người giám hộ nghiêm khắc nhất trần đời.

"Mày sợ tao bỏ trốn đến thế cơ à?" Tôi chau mày tỏ vẻ giận dỗi, lén liếc nhìn cô bạn thân chẳng khác gì vệ sĩ của mình.

Thuỳ Dương nghe tôi nói vậy mới vội tháo chiếc kính râm xuống, gật đầu đồng tình: "Phải đấy, uổng công Thế Hưng cõng về tận nhà mà giờ lại chạy mất thì thật tội cho người ta..."

"Chị nhắc em!" Chưa đợi Dương nói dứt câu tôi đã kịp chặn miệng cô ấy lại, sau đó trực tiếp bước về phía dãy hàng lang khối mười, bỏ lại cô nàng vẫn đang cười sặc sụa ở đấy.

Thật là, biết thế lúc đó tôi đã về với Dương luôn cho rồi. Còn ngồi lại đó làm gì cơ chứ?

****

Hôm nay tôi vẫn học tập như bình thường. À không, không thể nào bình thường được. Vì cứ lâu lâu tôi lại không kềm được mà liếc nhìn sang cậu bạn bàn bên, là Thế Hưng chứ còn ai nữa. Nhưng xuyên suốt mấy tiết liền Hưng chẳng có động thái gì cả, trong khi mới vừa hôm trước thôi tôi còn ói lên áo cậu ta cơ mà? Hay tối đó Dương nhìn nhầm người nhỉ? Cũng phải thôi, tính tình cô ấy không cẩn thận, đã thế lại còn bị cận thì chắc chắn là nhìn chưa kĩ càng rồi.

Vậy cũng tốt, nếu Hưng không nói gì thì tôi sẽ ngầm hiểu đây là bí mật giữa ba người!

Thế là mọi thứ lại về đúng quỹ đạo của nó, như thể chuyện xấu hổ mà tôi gây nên chưa từng xảy ra. Nhưng có một vấn đề nan giải là chỉ mỗi tôi và Hưng mới thật sự lãng quên nó, còn Thuỳ Dương thì không!

Tối đó, trong lúc tôi đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì đột nhiên cô ấy mở cửa xông vào, kéo cả cơ thể rã rời của tôi sang phòng bên cạnh, hỏi:

"Hưng có nói gì với mày vụ đó không?"

"Không." Tôi lắc đầu, hai mắt vẫn đang nhắm tịt chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

"Gì kì thế? Tối qua lúc đưa Tiêu về tao vẫn nghe nó khen mày dễ thương cơ mà?" Thuỳ Dương khoanh tay tỏ vẻ nghi ngờ, nhìn sang hướng khác trông như đang linh tính chuyện gì đó.

"Hả?" Tôi trợn tròn hai mắt, cảm xúc cứ vậy mà biến hoá liên tục, từ ngạc nhiên đến ngại ngùng và sau đó là đỏ bừng cả hai má.

Cậu ấy thật sự khen tôi sao? Ngay trước mặt Thuỳ Dương? Đùa, không thể nào.

Đầu óc tôi lúc này chẳng còn suy nghĩ được gì nữa, trực tiếp bỏ chạy về phòng rồi nằm lên giường lăn qua lăn lại hệt như con dở người. Không ổn, không ổn. Tôi lấy tay vỗ nhẹ lên mặt mình, bản thân trong thời gian này cần phải tỉnh táo hơn nữa. Nếu chẳng may sơ suất mà "dính bẫy" của cậu ta thì thật không phải là Diệp Chi tôi nữa rồi!

****

Sau hai tuần chật vật với đống đề cương, chúng tôi cuối cùng cũng đã hoàn thành kì thi đầu tiên của năm cấp ba. Đợt này tôi làm bài khá tốt, tâm lý rất ổn định nên việc trên tám tất cả môn cũng là điều có thể. Duy chỉ có toán còn hơi bất ổn, dù không tốt nhưng ít nhiều vẫn nằm trong dự tính của tôi.

Ngoài việc kết thúc đợt kiểm tra cuối kì I này thì tình bạn bốn người của đám tôi dường như đã có bước đột phá. Nhóm của tôi bao gồm Dương, Hưng và Phúc.

Mọi thứ bắt đầu khi bỗng dưng tôi bị đẩy vào một group chat xa lạ. Và ngay sau đó Thế Hưng cũng nhanh chóng được thêm vào. Đang chưa hiểu mô tê gì thì Thuỳ Dương đột nhiên bước vào phòng tôi, bảo rằng nhóm này là do cô ấy lập nên. Đúng thôi, vì dù gì giữa chúng tôi vẫn luôn có một mối liên kết vô hình nào đó. Tôi chơi rất thân với Thuỳ Dương, cô ấy lại trùng hợp đang mập mờ cùng lớp trưởng Minh Phúc. Nhưng điều bất ngờ hơn cả là "tình anh em" của Phúc và Hưng, nghe Dương kể lại thì họ chính xác là bạn thân từ thuở tấm bé. Thế mà chẳng hiểu sao khi lên trường lại xem nhau như hai người xa lạ.

Thôi thì nhờ vậy mà tôi mới dần thoải mái nói chuyện với Thế Hưng. Mối quan hệ giữa hai đứa cũng giống "bạn bè bình thường" hơn đôi chút. Thật ra tôi đã bắt đầu tháo bỏ lớp phòng bị xuống từ sau vụ say sỉn được cậu ấy đưa về, vì hình như tôi cảm nhận được sự thay đổi của Thế Hưng. Cậu ta không còn trêu chọc hay có những hành động kì lạ với tôi nữa mà bắt đầu giữ khoảng cách hơn trước. Mà cũng có thể là do đêm đấy tôi đã làm gì đó quá đáng với Hưng. Nên... cậu ấy mới tránh tôi?

Tôi còn biết thêm một chuyện là Hưng chẳng có người yêu nào cả, không như lời Mộc Trang từng nói. Bởi cậu ấy nhờ Phúc giải thích với tôi vậy. Nhưng sao không gặp thẳng tôi nói. Tôi có chạy đâu cơ chứ...

****

Nhóm trên Mess đa phần là Dương chủ động nhắn tin để rủ mọi người set kèo đi chơi vào mấy ngày lễ, còn Phúc sẽ đồng ý và lôi bằng được Hưng theo, tôi cũng không ngoại lệ. Cái cặp này... quả đúng là kẻ tung người hứng mà.

Lần này cũng thế, vì chỉ còn một tuần nữa là đến giáng sinh nên group của chúng tôi bỗng nhiên trở nên rôm rả hơn hẳn mọi ngày.

Thùy Dương: "Alo đồng bào ngoi lên set lịch đi giáng sinh ạ!"

Diệp Chi: "Dạ có mặt."

Thùy Dương: "Chủ nhật tuần này đi xem phim nhá? Nhân dịp Noel."

Thế Hưng: "Tại sao lại là xem phim?"

Thùy Dương: "Hưng ra ib riêng với chị."

Khoảng 5 phút sau đó...

Thế Hưng: "Được rồi, chốt xem phim nhé! Phúc đồng ý rồi, nó đang vào game nên không nhắn được."

Diệp Chi: "Chuyện gì thế? Tớ vừa bỏ lỡ cái gì à??????"

Thùy Dương: "Ok, chủ nhật tuần sau tại Aeon Mall lúc sáu giờ tối nha."

****

Thế là sáng sớm hôm 24/12, Hoàng Ngọc Thùy Dương đã đập cửa xông vào phòng tôi lúc sáu giờ ba mươi hai phút! Là sáu giờ ba mươi hai phút sáng!

Tôi giật mình tỉnh dậy với khuôn mặt không thể "ngố tàu" hơn. Dụi mắt nhìn về phía "chiến hạm" đang phi đến tủ đồ của mình, hỏi: "Gì đấy?"

Dương mở tủ quần áo của tôi ra, tay lục lọi nhưng miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm: "Hôm nay là giáng sinh, không nhớ chiều hẹn đi xem phim hả nàng?"

Tôi mặc kệ cô ấy, bước vào nhà vệ sinh đánh răng, phải đợi cho thông tin load hết mới chịu ngó đầu ra trả lời: "Nhớ chứ. Nhưng sáu giờ chiều mới đi mà."

"Phải chọn đồ đi chơi nữa, tao không tin tưởng vào phong cách phối đồ của mày lắm đâu."

"Là sáu giờ chiều, vậy mà sáu giờ sáng mày đã gọi tao dậy?"

"Ai da, tao phải phòng hờ, nhỡ đến lúc đấy mày mặc như bà cô U40 tuổi thì hài chết mất, Hưng cũng đi mà."

"Cậu ấy đi thì sao?" Tôi lại nằm lên giường, kéo chiếc chăn ấm đến hơn phân nửa khuôn mặt, khó hiểu hỏi cô ấy.

Thuỳ Dương thở dài, trực tiếp vác tôi sang tận phòng cô ấy, miệng vẫn hoạt động không ngừng: "Tủ đồ mày có thật sự là của con gái không? Sao bộ nào cũng như mặc riêng cho mùa đông thế?"

"Vì hôm nay là mua đông mà..."

"Còn nói được?"

"..."

Tầm vài phút sau, Dương lấy ra một "miếng vải" hai dây màu đỏ nhạt, kèm theo đó là áo khoác mỏng tanh tưởng chừng như có thể nhìn xuyên thấu. Đã vậy cô ấy còn chưa bỏ cuộc mà đưa đến trước mặt tôi chiếc váy chữ A ngắn cũn cỡn, mỉm cười, "Bộ này đẹp nè."

"Mày có chắc đây là đồ không? Tao còn tưởng đó là ba mảnh vải cơ. Không mặc đâu, lạnh lắm." Tôi đẩy bộ đồ đó sang một bên, phụng phịu đáp lời.

"Lạnh gì? Có áo khoác mà?"

"Nó... là áo khoác hả?"

Dương ngồi phịch xuống nền nhà, tâm trạng đầy bất lực chỉ tay về phía tủ đồ, tuỳ tiện nói, "Được rồi, mày thử tới tủ tao chọn xem, coi còn bộ nào ấm hơn không?"

Tôi đi đến lấy một chiếc đầm màu đỏ, trên cổ áo có thêm lớp bông dày nên nhìn tổng thể vô cùng ấm áp, gật đầu ưng ý, "Tao thấy cái này..."

Dương cắt lời tôi ngay lập tức: "Dừng lại, gu thời trang của mày quả thật là ba chấm. Đây là bộ đầm đi tiệc đám cưới của mẹ tao để nhờ. Còn chưa kể đến việc nó trang trí hoạ tiết đầy loè loẹt nữa chứ!"

"Thế thì..."

"Chọn bộ này đi." Thùy Dương đưa tôi một cái váy jean chữ A màu kem và chiếc áo cổ lọ len trông có vẻ rất ấm.

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì Dương đã lên tiếng hù doạ, "Mày thử không đồng ý xem?"

"Dạ vâng, bà chủ khó tính quá đi." Tôi cầm bộ đồ lên, chớp chớp đôi mắt tỏ vẻ ngoan hiền nói tiếp: "Nghe lời chị hết. Em đi thay đồ đây."

****

Tối hôm đó, tôi cùng Dương đến trung tâm thương mại trước nửa tiếng để đi lựa quà tặng giáng sinh cho Hưng và Phúc.

Cô ấy định tặng cho Phúc đôi giày mới, còn Hưng thì chỉ nhận được một cái móc khóa bé tẹo. Thật hay đùa vậy? Từ khi nào mà cô gái này lại phân biệt đối xử đến thế?

Tôi thì tặng cho Hưng một cái khăn len và cốc sứ khá đẹp, Phúc vẫn là cốc sứ nhưng với hoạ tiết khác biệt một chút. Tôi cũng muốn cho lớp trưởng của mình một cái khăn len để cả hai được đồng đều, nhưng khổ nỗi tôi chỉ đan vừa kịp một cái mà thôi...

Chúng tôi gặp nhau tại rạp chiếu phim. Mọi chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu Hưng và Dương không cùng lúc xông lên mua vé. Hai cậu ấy thân nhau nhau còn nhanh hơn tôi tưởng, chẳng biết là có giao dịch gì không đây?

Và đúng như tôi đoán, khi nhìn sơ đồ vị trí ngồi ở rạp tôi liền tá hoả nhận ra đó đều là mưu đồ, vội hỏi cậu bạn "vô tội" kế bên mình: "Sao Dương ngồi xa tớ thế?"

Thuỳ Dương mỉm cười, kéo tay Phúc lại, nói: "Hết chỗ rồi, mà hôm nay tao muốn ngồi với Phúc, nhỉ?"

Đào Minh Phúc nghe thế thì hớn hở ra mặt, tai đỏ lên nhìn Thuỳ Dương không chớp mắt. Tôi vờ khó thở, chỉ thẳng vào hai con người đang hạnh phúc khoác tay nhau, làm bộ đáng thương, "Sau hôm nay đừng gọi tao là bạn đấy nhé!"

"Chi không muốn ngồi cùng tao à?" Giọng nói Hưng phát trên đỉnh đầu, sẵn tiện còn xoa mớ tóc của tôi khiến chúng rối tung lên.

Tôi lấy tay chỉnh tóc, ngước lên cười trừ, "Không có mà..."

Thuỳ Dương thấy thế liền chạy đến khoác vai tôi, đáy mắt ngập tràn ý cười, "Vào nhanh nào, phim sắp chiếu rồi đấy!"

"Được."

_____________________________

Đừng hỏi tôi vì sao hết giáng sinh rồi mà chịu đăng chương về giáng sinh. Thật ra định làm đúng deadline rồi đó, mà tại ham vui nên quên thôi!

Bộ cũ năng suất dữ không mà bộ mới ngụp lặn luôn rồi. Thôi để ráng ra trước năm 2025 nhaa.

Nhớ VOTEEEE cho mìnnnn.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com