Cô lần nữa nhìn về phía người đàn ông đang nằm trên giường bệnh, im lặng vài giây rồi hỏi:
“Anh vừa nói gì?”
“Cô đến… chăm sóc tôi.”
Lời vừa dứt, trên gương mặt bình tĩnh của cô cuối cùng cũng hiện ra một vết nứt rất nhỏ. Lục Hà hơi cong môi, nụ cười nhàn nhạt thoáng lướt qua môi anh.
Đông Hạ xác định là anh không hề nói đùa, ánh mắt bỗng trở nên phức tạp:
“Anh Lục, anh đánh giá tôi cao quá rồi. Tôi chỉ biết giải phẫu, không biết chăm sóc người khác.”
Huống chi giờ làm của cô gần như đều ở trong phòng mổ, làm gì có thời gian dư để chăm anh.
Lục Hà như đã đoán được suy nghĩ trong lòng cô, chậm rãi nói:
“Tôi không tàn phế, không cần cô chăm sóc sát sao.”
“Vậy có tôi hay không có tôi thì có gì khác nhau?”
“Có chứ.”
Anh nhìn chằm chằm vào cô: “Cô phải thường xuyên đến thăm tôi.”
“…”
Lần này Đông Hạ hiếm khi bị nghẹn lời. Cô suy nghĩ một lúc, rồi lắc đầu từ chối:
“Anh Lục, chuyện này e là không được. Thân phận của anh đặc biệt, tôi sợ đến nhiều quá lại có người nghĩ tôi có mưu đồ gì không trong sáng.”
Chắc là vì ban ngày Thẩm Nhất Hành dò xét cô khiến cô vẫn còn cảm thấy khó xử.
Khóe môi Lục Hà khẽ nhếch lên:
“Bác sĩ Hứa, giữa chúng ta vốn dĩ là quan hệ bác sĩ và bệnh nhân, sao lại nói là đặc biệt?”
Anh nói rất có lý, đến cả Đông Hạ cũng không biết nên phản bác thế nào.
Thấy cô im lặng một lúc lâu, Lục Hà lại ngẩng mắt lên nhìn cô, tiếp tục hỏi không nhanh không chậm:
“Bác sĩ Hứa, chẳng qua là dành thêm chút tâm sức cho bệnh nhân, cô đang lo lắng điều gì vậy?”
Lo lắng gì sao?
Đông Hạ cụp mắt xuống. Người đàn ông này vừa nhìn đã thấy thấu lòng cô.
Thật sự… rất nguy hiểm.
Thực ra lời anh nói không sai. Giữa họ vốn không có quan hệ nào khác ngoài bác sĩ và bệnh nhân. Chỉ là… cô không quên, chuyện này còn liên quan đến một người khác.
Phó Hy Lâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghĩ đến chuyện ngày hôm qua người phụ nữ đó đột nhiên tỏ vẻ cảnh giác rồi còn uy h.i.ế.p cô, cô thật không muốn cuộc sống bình yên sau này bị xáo trộn.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Đông Hạ trở nên sâu hơn, khẽ cong môi cười có phần giễu cợt:
“Anh Lục, trong bệnh viện này không thiếu nhân viên y tế, tại sao nhất định phải là tôi?”
Lục Hà thấy ánh mắt cô trở nên chế giễu, tất nhiên đoán ra cô đang nghĩ gì.
Vẻ mặt anh vẫn điềm nhiên, đôi mắt như hồ sâu tĩnh lặng, không một gợn sóng.
Một lúc sau mới mở miệng:
“Vì cô xinh đẹp.”
Vì cô xinh đẹp.
Vì cô xinh đẹp.
Vì cô xinh đẹp.
…
Giọng anh trầm thấp, khàn khàn, như rượu vang lâu năm, vấn vít bên tai, thật lâu không tan.
Tim Đông Hạ bỗng khẽ rung lên, cả người hơi sững lại.
Ánh mắt anh nhìn cô, giống như màn đêm ngoài khung cửa sổ sau lưng, ánh sáng le lói, mập mờ bất định.
Lục Hà thấy cô ngẩn ra, trong mắt thoáng hiện nụ cười khó nhận ra, nhẹ giọng hỏi:
“Bác sĩ Hứa, lý do này… đủ chưa?”
Đông Hạ hoàn hồn, nhíu chặt mày.
Cô chăm chú quan sát từng biểu cảm trên gương mặt anh, nhưng không sao phân biệt được rốt cuộc anh đang đùa hay nghiêm túc.
Hai người cứ thế im lặng đối mặt.
Dưới ánh nhìn sâu thẳm, khó dò của anh, đôi mày nhíu chặt của Đông Hạ dần giãn ra, rồi bất ngờ bật cười:
“Biết tôi xinh đẹp mà còn để tôi chăm anh, anh Lục không sợ mình sẽ yêu tôi sao?”
Rõ ràng Lục Hà không nghĩ cô lại thẳng thắn như vậy, gương mặt tuấn tú nhất thời khựng lại.
Anh biết cô đang cố ý trêu chọc mình, nhưng vẫn phối hợp đáp lại một câu:
“Bác sĩ Hứa có từng nghĩ… có lẽ tôi thật sự không sợ?”
Trêu ghẹo không thành, ngược lại bị trêu ghẹo.
Lần này đến lượt Đông Hạ đờ người. Người đàn ông này… hoàn toàn khác với hình tượng trong các bản tin ngoài kia.