Sau khi cân nhắc nhiều lần, Đông Hạ cuối cùng vẫn đồng ý với yêu cầu của cậu Hai Lục – phần vì không thể làm trái với đạo đức nghề nghiệp của một bác sĩ.
Đổi lại, như một sự trao đổi công bằng, Lục Hà cũng đồng ý để y tá của bệnh viện thỉnh thoảng vào kiểm tra tình trạng của anh.
Nhưng dù đã thỏa thuận xong, Đông Hạ vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc người đàn ông này đang nghĩ gì. Rõ ràng là một công tử được nuông chiều từ bé, giờ thân thể còn chưa hồi phục, bước đi còn không vững, lại không chịu để y tá chăm sóc, cũng không thuê người hộ lý riêng bên ngoài, cứ phải tự mình chịu khổ.
Còn đuổi cả người nhà về, để mình đơn độc trong căn phòng bệnh lạnh lẽo.
Không chỉ kỳ quặc… mà còn có phần nguy hiểm.
Khi rời khỏi bệnh viện, trời đã tối đen như mực, ánh đèn đường và biển quảng cáo rực rỡ phủ kín cả con phố.
Cả ngày bận rộn khiến cô mệt rã rời cả thể xác lẫn tinh thần.
Ban đầu Đông Hạ định lái xe thẳng về căn hộ của mình, tùy tiện ăn chút gì đó rồi tắm rửa nghỉ ngơi. Thế nhưng, vừa cài dây an toàn xong thì chuông điện thoại vang lên — là cuộc gọi từ nhà họ Phó.
Trong không gian chật hẹp và tối tăm của xe, ánh sáng yếu ớt từ màn hình điện thoại càng khiến mọi thứ trở nên u ám.
Cô nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đang sáng nhấp nháy, môi mím lại thành một đường thẳng lạnh lùng.
Màn hình tắt rồi lại sáng, lặp lại liên tục. Đến cuộc gọi thứ ba, cô mới chậm rãi nhấc máy.
Đầu dây bên kia, giọng nói dịu dàng của Quách Uyển Như vang lên:
“Tiểu Hạ, tối nay con có thể về nhà một chuyến được không?”
Đông Hạ dựa vào lưng ghế, đưa tay day day huyệt thái dương đang đau nhức, giọng lạnh lùng:
“Có chuyện gì?”
Quách Uyển Như đã quá quen với thái độ này của cô, khẽ thở dài một tiếng:
“Là thế này… gần đây chú Phó con cứ nhắc đến con mãi. Chú bận công việc suốt, từ khi con về nước đến giờ cả nhà vẫn chưa ăn chung được bữa nào. Hôm nay chú về sớm, nên mẹ nghĩ là…”
Chưa nói dứt câu, đã bị Đông Hạ cau mày ngắt lời:
“Là nhà của mẹ, không phải nhà con.”
Giọng cô hơi gắt, đầu dây bên kia im bặt như bị sét đánh, chỉ còn lại tiếng thở dồn dập và nặng nề.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đông Hạ gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Quách Uyển Như lúc này – có lẽ là tái nhợt, ánh mắt đầy tổn thương. Cô nhắm mắt lại, cố kìm nén ngọn lửa giận đang dâng lên trong lòng.
Một lúc sau, khi mở mắt ra lần nữa, đáy mắt đã khôi phục lại vẻ bình thản.
Cô mím môi, giọng hờ hững:
“Con biết rồi.”
Nói xong, không để đối phương kịp đáp lại, cô dứt khoát cúp máy, ném điện thoại sang ghế phụ.
Không biết có phải vì không khí trong xe quá ngột ngạt không, mà lúc này Đông Hạ cảm thấy cả người bức bối khó chịu, hô hấp cũng nặng nề, như bị ai bóp chặt lấy cổ họng.
Cô vào số, đạp ga, rời khỏi tầng hầm của bãi đỗ xe.
Cửa sổ xe được hạ xuống hết cỡ. Chiếc xe lướt vào dòng người đông đúc trên đường, tốc độ dần tăng lên. Gió đêm từ bên ngoài ào vào, từng chút một xoa dịu cơn bức bối trong lòng cô.
Biệt thự nhà họ Phó.
Vì chuyện của Lục Hà và Đông Hạ, tâm trạng của Phó Hy Lâm cả ngày nay đều âm u khó chịu.
Cho nên khi Quách Uyển Như tốt bụng lên phòng gọi cô xuống ăn cơm, liền trở thành nơi để cô trút giận.
Nhìn người phụ nữ đã ngoài năm mươi nhưng vẫn dịu dàng đoan trang, lại nhớ đến người mẹ ruột đã mất của mình, lòng cô càng thêm căm ghét. Ánh mắt sắc như dao, giọng nói đầy châm chọc:
“Quách Uyển Như, bà thật sự coi mình là nữ chủ nhân của cái nhà này rồi sao?”
Từ khi Quách Uyển Như gả vào nhà họ Phó, Phó Hy Lâm chưa bao giờ cho bà sắc mặt tốt, châm chọc khiêu khích đã thành thói quen.
Quách Uyển Như không để bụng, vẫn nhẹ giọng đáp:
“Dì nghe người làm nói con trưa nay không ăn gì, đừng để đói mà hại đến sức khỏe. Xuống ăn một chút đi.”
Biết Phó Hy Lâm ghét mình, nên nói xong bà cũng không nán lại thêm, xoay người định đi xuống lầu.
Nhưng chưa kịp bước được mấy bước, sau lưng đã bị thứ gì đó nặng nề ném mạnh trúng.
“Choang” một tiếng — tiếp đó là giọng hét the thé, đầy kích động của Phó Hy Lâm vang khắp biệt thự:
“Nếu không phải con khốn Hứa Đông Hạ hại c.h.ế.t mẹ tôi, cô nghĩ cô còn có tư cách đứng đây nói chuyện với tôi sao?!”