Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn

Chương 8: Tôi Muốn Em



Bảy giờ tối, trời đã bắt đầu sẫm màu.

Sau ca phẫu thuật cuối cùng trong ngày, Hứa Đông Hạ quay lại văn phòng, nằm nghỉ một lát trên ghế sofa. Một lúc sau, cô mới cởi áo blouse trắng, cầm túi xách rời khỏi bệnh viện.

Khi đi ngang qua khu bệnh phòng VIP, cô đang lục điện thoại định gọi cho cô bạn thân Sở Nhan thì bất ngờ nghe thấy một tiếng động trầm đục vang lên — “bụp”.

Tiếng động ấy khiến bước chân cô lập tức khựng lại.

Tay cầm điện thoại hơi khựng lại giữa không trung, Hứa Đông Hạ quay đầu, hàng lông mày thanh tú nhẹ nhíu lại.

Cô suy nghĩ chưa đến nửa giây, liền cất điện thoại vào túi, bước nhanh đến căn phòng phát ra âm thanh.

“Rầm” — cánh cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Lục Hà đang cố vịn vào mép giường để đứng dậy, toàn thân run lên. Nghe tiếng động, anh dừng lại một chút, chậm rãi quay đầu. Khi thấy người phụ nữ đứng nơi cửa, ánh mắt anh vẫn bình tĩnh, biểu cảm không gợn sóng.

Chiếc áo blouse lạnh lùng nghiêm túc đã không còn trên người cô nữa, Hứa Đông Hạ lúc này mặc một chiếc sơ mi xanh nhạt sạch sẽ cùng quần jean. Tà áo được sơ vin gọn gàng, càng làm nổi bật đôi chân dài thẳng tắp.

Cô bước đến trước mặt anh.

Đảo mắt nhìn quanh một lượt, cô mím môi hỏi:

“Người chăm sóc đâu? Sao chỉ có một mình anh?”

Lục Hà cố gắng đứng vững, nhờ vào lợi thế chiều cao mà liếc cô một cái, vẫn im lặng không nói gì.

Ánh mắt người đàn ông sâu thẳm, tĩnh mịch như mặt hồ lặng gió.

Họ nhìn nhau vài giây, cuối cùng Hứa Đông Hạ hơi nhướng mày:

“Bị anh đuổi đi rồi à?”

Anh đáp: “Không cần.”

Nghe vậy, khóe môi Hứa Đông Hạ khẽ cong lên, giọng điềm tĩnh:

“Lục tiên sinh, cơ thể anh hiện tại không chịu nổi việc cứng đầu như vậy đâu.”

Lục Hà nhìn cô, ngắn gọn trả lời: “Tôi biết chừng mực.”

Vừa dứt lời, người phụ nữ trước mặt bất ngờ đưa tay đẩy nhẹ anh một cái. Không kịp phòng bị, thân thể anh loạng choạng ngã lại xuống giường.

Động tác mạnh khiến vết thương nơi cơ thể đau nhói, từng cơn đau âm ỉ lan khắp người.

Sắc mặt vốn đã nhợt nhạt của Lục Hà lại càng thêm trắng bệch.

Hứa Đông Hạ đứng nhìn anh từ trên cao. Dù không biết vì sao anh lại đuổi người chăm sóc đi, nhưng cô vẫn nghiêm túc nhắc nhở:

“Lục tiên sinh, anh cần có người chăm sóc.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lục Hà im lặng một lúc mới ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm, đen láy nhìn chằm chằm vào cô.

Giọng nói khàn khàn, chậm rãi vang lên:

“Bác sĩ Hứa, cô đối với bệnh nhân nào cũng tận tình như vậy sao?”

Căn phòng im phăng phắc, thời gian dường như cũng ngưng đọng trong không khí.

Hứa Đông Hạ nhìn anh một lúc, rồi chậm rãi mở miệng:

“Không, tôi chỉ tận tình với một mình anh.”

Thấy ánh mắt người đàn ông trầm đục khó đoán, cô dừng lại một nhịp rồi bổ sung:

“Bởi vì cho đến hiện tại, anh là bệnh nhân cứng đầu nhất tôi từng gặp.”

Cứng đầu.

Cô dùng từ ấy, như đang dỗ một đứa trẻ nghịch ngợm.

Lục Hà khẽ sững người, rồi một tràng cười khẽ, khàn đặc vang lên từ cổ họng anh. Anh nhìn cô, môi mỏng hơi nhếch:

“Bác sĩ Hứa đánh giá tôi cao quá rồi.”

“Lục tiên sinh khiêm tốn quá đấy.”

Hứa Đông Hạ nói tiếp: “Anh là bệnh nhân trọng điểm cần chăm sóc ở bệnh viện chúng tôi, nếu có chuyện gì bất trắc xảy ra, tôi biết ăn nói với viện trưởng thế nào đây?”

Ánh mắt cô mang theo ý cười, nhưng nụ cười lại mơ hồ, không rõ thật giả.

Lục Hà bắt gặp ánh mắt ấy, khẽ cong môi:

“Sợ mất việc sao?”

“Ừm.”

Cô thản nhiên gật đầu, coi như thừa nhận.

Thế nhưng thái độ điềm tĩnh ấy lại khiến người ta chẳng nhìn ra chút lo lắng nào cả.

Ngược lại, như thể cô chẳng buồn che giấu, muốn nói gì thì nói.

Không biết vì lý do gì, Lục Hà lại không vạch trần cô — chỉ lặng lẽ nhìn cô không chớp mắt.

Thấy anh im lặng, Hứa Đông Hạ tưởng anh đã chịu nhượng bộ, liền đưa tay định ấn nút gọi y tá treo trên tường để gọi người đến chăm sóc.

Không ngờ người đàn ông đột nhiên lên tiếng:

“Tôi muốn em.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com