Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn

Chương 7: Chẳng lẽ cậu thầm thích cô ấy?



Bầu trời ngoài cửa sổ xanh ngắt và dịu dàng, ánh nắng trải dài khắp các góc phố trong thành phố nhộn nhịp này.

Trong văn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng lật giấy.

Hứa Đông Hạ ngồi sau bàn làm việc, đang chậm rãi trình bày kết quả kiểm tra sức khỏe của Lục Hà. Cô vừa dứt lời, ngẩng mắt lên thì thấy người đàn ông đối diện đang nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt như đang cân nhắc điều gì đó.

Tay cầm bút khựng lại một chút, cô nhẹ gõ lên mặt bàn, ánh mắt lạnh lùng:

“Anh Thẩm, những gì tôi nói anh có nghe lọt tai không?”

Thẩm Nhất Hàng hoàn hồn, nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của Hứa Đông Hạ, mỉm cười:

“Bác sĩ Hứa, tôi có thể hỏi cô vài câu được không?”

Nghe vậy, Hứa Đông Hạ khẽ nhíu mày, gần như không thể nhận ra.

Thế nhưng, Thẩm Nhất Hàng không đợi cô đồng ý, đã tự tiện lên tiếng:

“Bác sĩ Hứa, cô quen Lục Hà sao?”

Chiếc bút máy xoay một vòng giữa các ngón tay cô.

Hứa Đông Hạ kẹp bút trong tay, nhẹ gõ đầu bút xuống mặt bàn, khẽ nhếch môi:

“Anh Thẩm, trong giờ làm việc tôi không trả lời câu hỏi riêng tư.”

Thẩm Nhất Hàng nhướn mày, giọng điệu lơ đãng:

“Tôi chỉ đang loại trừ mọi khả năng thôi, bác sĩ Hứa à.”

Lời nói mơ hồ, nhưng Hứa Đông Hạ lại nghe hiểu ngay.

Cô cười nhạt:

“Anh Thẩm sợ tôi có ý đồ với bạn anh sao?”

Đúng là người phụ nữ này không hề đơn giản.

Thẩm Nhất Hàng cũng không vòng vo nữa, trực tiếp hỏi:

“Vậy bác sĩ Hứa có không?”

Hứa Đông Hạ bình tĩnh nhìn thẳng vào cậu ta, ánh mắt trong trẻo sáng ngời:

“Anh Lục Hà vừa tuấn tú lại là thiếu gia tập đoàn Lục thị. Nếu tôi nói không có ý gì, anh sẽ tin sao?”

Cô nhẹ nhàng trả lại câu hỏi, không chút né tránh.

Nụ cười bên môi Thẩm Nhất Hàng khựng lại trong chốc lát — người phụ nữ này quả thật không dễ đối phó.

Cậu ta thu lại thái độ lạ lẫm, hai tay đặt lên bàn đan vào nhau, giả vờ mỉm cười:

“Bác sĩ Hứa, như vậy là không đáng yêu lắm đâu.”

Miệng lưỡi sắc bén quá mức.

Hứa Đông Hạ không nói gì thêm, ánh mắt hờ hững cúi xuống, tiếp tục viết vài chữ trên tờ giấy bằng nét chữ gọn gàng, uyển chuyển như nước chảy mây trôi.

Một lúc sau, cô nhàn nhạt nói ra bốn chữ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Liên quan gì anh.”

“…”

Trở lại phòng bệnh, gương mặt Thẩm Nhất Hàng đen sì như mực, kể lại toàn bộ cuộc đối thoại trong văn phòng cho Lục Hà nghe.

Nghe xong, khóe môi Lục Hà hiện lên một nụ cười nhạt đến mức gần như không nhìn ra.

Thẩm Nhất Hàng ngẩn người trong giây lát — đã lâu rồi anh không thấy Lục Hà cười như vậy. Nhưng vừa nhận ra, cậu ta liền tức đến nghẹn họng:

“Còn cười được nữa hả?”

Rốt cuộc ai mới là bạn anh chứ?

Lục Hà mím môi, chậm rãi nói:

“Biết cô ấy không dễ chọc, còn cố chọc vào làm gì?”

Giọng anh vẫn nhàn nhạt như đang nói chuyện thời tiết, nhưng khi lọt vào tai Thẩm Nhất Hàng lại khiến người ta cảm thấy… kỳ lạ.

Như thể đang… cưng chiều?

Toàn thân cậu ta rùng mình, kinh ngạc nhìn về phía Lục Hà.

Nhìn kỹ lại một lần, nhưng cũng không thấy gì bất thường.

Chẳng lẽ là do mấy hôm nay quá mệt mỏi nên sinh ra ảo giác?

Thẩm Nhất Hàng chớp mắt, ánh mắt đột nhiên trở nên gian xảo:

“Lục Hà, chẳng lẽ cậu đã quen bác sĩ Hứa từ trước rồi?”

Lục Hà liếc qua cậu ta một cái, không phủ nhận, cũng không khẳng định.

“Biết ngay mà. Bảo sao cậu đối xử với cô ấy khác hẳn.”

Thẩm Nhất Hàng nhớ lại thái độ lúc nãy của Hứa Đông Hạ trong văn phòng, nụ cười lập tức tắt ngúm, nhíu mày không hiểu:

“Nhưng mà không đúng… Tôi vừa thử thăm dò xong, hình như cô ấy không nhận ra cậu. Chẳng lẽ…”

Ánh mắt đầy nghi hoặc chiếu thẳng vào gương mặt bình tĩnh của Lục Hà.

Giây tiếp theo, không khí như nghẹn lại — Thẩm Nhất Hàng kinh ngạc thốt lên:

“Chẳng lẽ… cậu thầm thích người ta?!”

Thầm thích?

Hai từ ấy khiến lông mày Lục Hà khẽ cau lại không dễ nhận thấy.

Anh mấp máy môi, chậm rãi hỏi lại:

“Nhìn giống lắm sao?”

Thẩm Nhất Hàng suy nghĩ hai giây, đầu lắc như trống bỏi:

“Không thể nào. Cậu là Lục Hà mà, làm sao có thể…”

Lời còn chưa dứt, đã nghe thấy giọng nói trầm ổn của Lục Hà vang lên:

“Nếu là thật thì sao?”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com