Nghe thấy tiếng động, Thẩm Nhất Hàng quay đầu nhìn ra cửa, liền thấy Phó Hy Lâm tinh nghịch thò đầu vào, không nhịn được mà nhướng mày một cái.
Đúng là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến.
Cậu ta liếc mắt nhìn người đàn ông nằm trên giường bệnh với gương mặt thản nhiên, khẽ trêu chọc:
“Tsk tsk, nằm viện mà vẫn có hoa đào bám theo, đúng là không ai sánh bằng.”
Phó Hy Lâm ôm bó hoa bước vào phòng. Khi nhìn thấy sắc mặt trắng bệch như tờ giấy của Lục Hà, đáy mắt cô ta thoáng qua một tia đau lòng.
Tin tức về vụ tai nạn đã bị nhà họ Lục phong tỏa hoàn toàn, cô ta không hề biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì.
Thẩm Nhất Hàng bước tới, thay anh nhận lấy bó hoa, thuận tiện chào hỏi một cách thân thiện:
“Chào cô Phó, tôi là Thẩm Nhất Hàng, còn nhớ tôi không?”
Phó Hy Lâm mỉm cười gật đầu:
“Tất nhiên là nhớ rồi, thiếu gia Thẩm đừng khách sáo thế. Cứ gọi tôi là Hy Lâm là được.”
Nói rồi, cô ta quay đầu, ánh mắt dịu dàng dừng lại trên người đàn ông đang nằm trên giường, khẽ mím môi nói:
“Hôm qua em có ghé qua biệt thự nhà họ Lục, định đến thăm dì Từ một chút, không ngờ lại nghe được tin anh nhập viện.”
Cô ta lo lắng hỏi:
“Anh Lục Hà, sức khỏe của anh không sao chứ?”
Đối với cách xưng hô thân mật ấy, Lục Hà không mấy để tâm, chỉ nhàn nhạt đáp:
“Không sao. Cảm ơn cô Phó đã quan tâm.”
Giọng điệu của anh vẫn lạnh nhạt, lời nói tiết kiệm đến mức tối đa, khiến cuộc trò chuyện rơi vào ngõ cụt.
Phó Hy Lâm nhẹ cắn môi dưới.
Thẩm Nhất Hàng đứng ở cuối giường chứng kiến cảnh này, đưa tay gãi nhẹ sống mũi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thật ra cậu ta cũng khá khâm phục cô tiểu thư nhà họ Phó này. Suốt thời gian qua, Lục Hà đã khéo léo từ chối bằng đủ mọi cách, vậy mà cô ta vẫn kiên trì bám lấy không rời.
Cuối cùng, vẫn là cậu ta phải ra mặt hóa giải tình huống lúng túng này.
Cậu ta nở nụ cười đặc trưng:
“Hy Lâm à, Lục Hà vừa mới tỉnh lại không lâu, sức khỏe vẫn còn yếu. Hay là mấy hôm nữa cô quay lại thăm nhé?”
“Được.”
Phó Hy Lâm cũng không cố chấp, cô ta biết nếu ở lại cũng chỉ tự chuốc lấy ngượng ngùng, quan trọng hơn là không muốn để lại ấn tượng xấu trong mắt Lục Hà.
Sau vài câu khách sáo, cô ta rời khỏi phòng bệnh.
Chờ khi người vừa đi khỏi, Thẩm Nhất Hàng lập tức trở lại vẻ mặt tinh quái, nháy mắt với Lục Hà, cố ý nhại giọng điệu châm chọc:
“Anh Lục Hà ơi~, em phải xuống văn phòng bác sĩ một chút, anh ở lại một mình có ổn không đó~?”
Lục Hà liếc qua cậu ta một cái, ánh mắt lành lạnh.
Thẩm Nhất Hàng lập tức lạnh sống lưng, ngoan ngoãn rút lui.
Cậu ta cười khì khì, vẻ mặt nịnh nọt:
“Hay là thế này đi, để em gọi một y tá đến chăm anh nhé? Chọn người xinh một chút, như vậy…”
“Không cần.”
Lục Hà dứt khoát cắt ngang, không chút do dự từ chối “thiện ý” của cậu ta.
Anh nói thẳng: “Chưa tàn phế.”
Hai người quen biết đã nhiều năm, Thẩm Nhất Hàng đương nhiên hiểu rõ tính khí của anh.
Một khi anh đã nói “không cần”, thì sẽ không ai có thể lay chuyển được.
Thẩm Nhất Hàng cũng chẳng cố ép.
Ngay bên cạnh mục “bác sĩ điều trị chính” trên hồ sơ bệnh án, nổi bật ba chữ viết tay: Hứa Đông Hạ.