Hành lang vắng lặng, bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí chợt trở nên căng thẳng như giương cung bạt kiếm.
Phó Hy Lâm siết chặt bó hoa trong tay, cắn chặt môi đỏ, đôi giày cao gót giẫm lên sàn vang lên tiếng cộc cộc, bước nhanh đến trước mặt cô.
So với cảm xúc d.a.o động của Phó Hy Lâm, sắc mặt của Hứa Đông Hạ từ đầu đến cuối vẫn vô cùng bình tĩnh.
Từ nhỏ đến lớn, điều khiến Phó Hy Lâm khó chịu nhất chính là bộ dáng điềm tĩnh, thờ ơ của cô—lúc nào cũng khiến cô ta tức đến nghiến răng.
Cô ta hơi ngẩng cằm lên, giọng điệu chẳng mấy thân thiện:
“Sao cô lại ở đây?”
Hứa Đông Hạ đút tay vào túi áo blouse trắng, thản nhiên nhìn cô ta, nhếch môi chậm rãi nói:
“Lẽ ra câu này nên là tôi hỏi cô mới đúng.”
Cô đang mặc áo blouse trắng rõ rành rành thế kia, Phó Hy Lâm đâu phải không nhìn thấy.
Sắc mặt Phó Hy Lâm trầm xuống, giọng nói mang theo sự cảnh giác rõ rệt:
“Tôi hỏi cô, vì sao lại bước ra từ phòng bệnh của Lục Hà?”
Nghe xong, Hứa Đông Hạ không hề tức giận, chỉ khẽ cười một tiếng:
“Tôi là bác sĩ, đi ra từ phòng bệnh của bệnh nhân thì cô nghĩ tôi đang làm gì?”
Nghe ra ẩn ý trong lời nói, mặt Phó Hy Lâm lập tức tái đi, đôi lông mày thanh tú nhíu lại, không thể tin được:
“Cô là bác sĩ điều trị chính của Lục Hà?”
Hứa Đông Hạ dùng sự im lặng thay cho câu trả lời.
Phó Hy Lâm nghẹn lại một hơi, không biết vừa nghĩ tới điều gì, ánh mắt đột nhiên trở nên hung dữ:
“Hứa Đông Hạ, chẳng lẽ cô đang lợi dụng cơ hội để tiếp cận Lục Hà?”
Ánh mắt cô ta như muốn nuốt chửng cô, đầy rẫy sự thù địch đáng sợ.
Thế nhưng Hứa Đông Hạ đã quá quen với những lời lẽ này. Đừng nói là có mục đích, cho dù cô có làm việc thiện, trong mắt Phó Hy Lâm cũng sẽ biến thành âm mưu đen tối.
Cô chẳng thèm để ý, cũng không định trả lời những câu hỏi vô căn cứ đó.
Bước chân chậm rãi chuyển động, định rời đi.
Thế nhưng Phó Hy Lâm lại bất ngờ túm lấy tay cô, hai người đứng kề vai nhau, cô ta ghé sát vào tai cô, nghiến răng nói:
“Đừng để tôi phát hiện cô có ý đồ với Lục Hà… nếu không, tôi sẽ không tha cho cô!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nói xong, cô ta liền buông tay ra, như thể vừa chạm phải thứ gì dơ bẩn, mặt đầy vẻ ghê tởm.
Hứa Đông Hạ quay sang nhìn cô ta một cái, ánh mắt trong trẻo, nhạt như nước, không đáp lời.
Phó Hy Lâm thì khí thế hừng hực, không cam lòng bỏ qua. Cô ta quay đầu, nhìn theo bóng lưng đang rời đi mà lớn tiếng gào lên:
“Hứa Đông Hạ! Tất cả những gì cô có bây giờ đều là do nhà họ Phó ban cho! Nếu tôi muốn cô tay trắng, thì còn dễ hơn bóp c.h.ế.t một con kiến! Tốt nhất cô nên biết điều, đừng có mơ mộng gì về Lục Hà!”
Giọng nói của cô ta vẫn vang vọng trong không khí.
Mà Hứa Đông Hạ, từ đầu đến cuối, không hề quay đầu lại, cũng không rõ là có nghe thấy hay không.
Phó Hy Lâm tức đến nỗi giậm mạnh chân, lồng n.g.ự.c phập phồng liên hồi.
Phòng chăm sóc đặc biệt.
Lục Hà tựa người vào đầu giường bệnh, sắc mặt trắng bệch.
Rèm cửa sổ đã được kéo hết sang hai bên, ánh nắng chói chang lọt qua lớp kính trong suốt, rọi xuống giường bệnh.
Ánh sáng khiến đường nét gương mặt anh như được phủ một lớp viền vàng mờ ảo, vừa sắc nét vừa mơ hồ.
Thẩm Nhất Hàng ngồi bên cạnh, sắc mặt nặng nề, nói ra kết quả điều tra:
“Tôi đã kiểm tra rồi—dây phanh xe cậu bị người ta cố ý cắt.”
Lục Hà nghe vậy, nét mặt vẫn bình tĩnh, gương mặt tuấn tú không biểu lộ quá nhiều cảm xúc.
Thẩm Nhất Hàng liếc nhìn anh, tiếp tục nói:
“Còn tài xế chiếc xe tải kia, cảnh sát bảo là uống rượu lái xe. Người hiện đang bị tạm giữ trong đồn. Nhưng tôi nghi ngờ hắn đang thay người khác chịu tội.”
Cậu ta dừng một chút, hạ thấp giọng, vẻ mặt nghiêm trọng:
“Tôi đã điều tra thân phận hắn—có một đứa con trai nghiện rượu cờ bạc, nợ nần chồng chất. Vậy mà mấy ngày nay có người đã giúp hắn trả hết nợ.”
Lục Hà khẽ “ừ” một tiếng, biểu cảm vẫn không thay đổi, chỉ hỏi một câu:
“Mẹ tôi đâu rồi?”
“Bà ấy đi gặp viện trưởng rồi.” Nói đến đây, Thẩm Nhất Hàng đột nhiên nhếch môi cười cợt:
“À đúng rồi, lúc tôi vừa lên đây, thấy một người…”