Khoảng cách giữa hai người bỗng chốc được rút ngắn.
Lục Hà theo bản năng khẽ nhíu mày, hương cồn trên người cô gái len vào khoang mũi anh.
Không khó ngửi.
Hứa Đông Hạ tháo ống nghe vẫn treo trên cổ xuống, vừa đeo vào tai, vừa khẽ hỏi:
“Anh có thấy chỗ nào khó chịu không?”
Lục Hà mím môi, giọng khàn khàn bật ra:
“Cả người đều thấy khó chịu.”
Nghe vậy, bàn tay đang cầm đầu dò kim loại của Hứa Đông Hạ hơi khựng lại, khóe môi cô khẽ cong lên một cách kín đáo.
Cô lại liếc nhìn gương mặt tuấn tú, sắc nét của người đàn ông, trong đầu hiện lên những bài báo từng mô tả anh là người quyết đoán, lạnh lùng nơi thương trường. Nhưng giờ phút này, hình ảnh thực tế và lời đồn trên mạng lại như hai con người hoàn toàn khác nhau.
Lục Hà nhận ra biểu cảm của cô, môi mím chặt:
“Cười gì vậy?”
Hứa Đông Hạ liếc anh một cái, không trả lời. Cô vươn tay định vén áo bệnh nhân của anh lên, nhưng lại bị bàn tay mạnh mẽ của anh chặn lại, giữ chặt.
Lòng bàn tay anh rất nóng, nhiệt độ xuyên qua lớp da truyền đến khiến tim cô bỗng đập lệch một nhịp.
“Cô định làm gì?”
“Không nhìn ra à?” Hứa Đông Hạ lắc lắc đầu dò trong tay, liếc xuống bàn tay vẫn bị anh nắm chặt, đôi môi đỏ khẽ cong, giọng trêu ghẹo:
“Anh Lục, tay tôi mềm lắm sao?”
Trước lời trêu chọc thản nhiên đó, Lục Hà cụp mắt, lặng lẽ buông tay cô ra.
Hứa Đông Hạ tiếp tục vén áo bệnh nhân lên. Cơ bụng rắn chắc hiện rõ trước mắt khiến cô hơi nhướng mày, sau đó đưa đầu dò kim loại áp lên vùng dưới xương sườn của anh.
Lục Hà không cản nữa, ánh mắt ngược lại luôn dán chặt vào cô.
Đôi mắt đen sâu thẳm và sắc bén.
Cô cúi thấp người, mái đầu rũ xuống. Hàng mi dài rủ xuống mí mắt, như hai chiếc quạt nhỏ.
Lúc này, cô hoàn toàn tập trung, biểu cảm nghiêm túc và chuyên nghiệp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lục Hà khẽ mím môi, trong đầu chợt hiện lên một hình ảnh.
Nửa tháng trước, trên con phố dài rực sáng đèn đêm, cô tựa vào cánh cửa chiếc xe hơi màu đen, kẹp điếu thuốc giữa những ngón tay thon dài, gương mặt trầm lặng, lạnh nhạt.
Ánh mắt vô tình liếc qua, như hoà lẫn vào bóng đêm – cô đơn và yên tĩnh đến kỳ lạ.
Khi anh sực tỉnh lại, thì Hứa Đông Hạ đã thu lại đầu dò, đứng thẳng dậy.
Cô lấy từ túi áo blouse ra một quyển sổ nhỏ, không biểu cảm mà viết gì đó vào trong.
Đúng lúc đó, cửa phòng bệnh bị ai đó từ bên ngoài đẩy ra.
Thẩm Nhất Hàng tay xách hai túi to toàn là đồ dùng sinh hoạt mới mua, vừa vào đã thấy người trên giường bệnh tỉnh lại. Cậu ta lập tức ném đống đồ lên ghế sofa rồi sải bước đến bên giường, gương mặt rạng rỡ, giọng nói phấn khích:
“Lục Hà, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi! Làm ông đây lo muốn chết!”
Tiếng ồn đột ngột vang lên khiến Lục Hà không khỏi cau mày.
Anh nhìn người anh em sắp rơi lệ kia bằng ánh mắt lạnh lùng, vừa định lên tiếng thì Thẩm Nhất Hàng đã đưa tay ra hiệu, vẻ mặt đầy ngầm hiểu:
“Tôi hiểu rồi, không cần nói gì cả.”
“…”
Hứa Đông Hạ thu lại sổ tay, liếc nhìn Thẩm Nhất Hàng:
“Người nhà bệnh nhân, lát nữa đến văn phòng tôi một chuyến.”
Ánh mắt cô hơi mang theo ý cười khi nhìn cậu ta, khiến Thẩm Nhất Hàng ngớ người mất một lúc. Bộ não tạm thời dừng hoạt động, đến khi kịp phản ứng thì suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Cậu ta vội vàng hét lên phía bóng lưng cô gái:
“Tôi không phải người nhà cậu ta đâu!”
“…”
Hứa Đông Hạ vừa rời khỏi khu ICU, đi chưa được mấy bước thì đã nhìn thấy một người đang bước về phía mình từ hành lang phía xa.
Khi nhận ra khuôn mặt người đó, bước chân cô khựng lại.
Ở đầu hành lang, Phó Hy Lâm ôm một bó hoa trong tay, trên người mặc váy lụa trắng tinh khôi, lớp trang điểm tỉ mỉ, dáng người thanh tú, khí chất tao nhã.
Cô ta dường như không ngờ sẽ gặp Hứa Đông Hạ ở đây, gương mặt lập tức biến sắc.
Ánh mắt nhìn lướt qua cánh cửa phòng bệnh mà Hứa Đông Hạ vừa bước ra, sắc mặt cô ta càng trở nên âm trầm rõ rệt.