Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn

Chương 3: Cháu nên biết anh ta sao?



Tám tiếng trôi qua, bầu trời ngoài cửa sổ đã chuyển sang một màu xám u ám, cả thành phố như bị bao phủ bởi làn sương mờ đục.

Hành lang bệnh viện tĩnh lặng đến nghẹt thở.

Trên ghế dài, Thẩm Nhất Hàng ngồi im lặng, hai tay chống lên trán, tóc tai rối bời. Thi thoảng, cậu ta lại liếc nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật, vẻ mặt vẫn nặng trĩu lo âu.

Cảm xúc của bà Từ Tư Dung vài lần mất kiểm soát. Thẩm Nhất Hàng lo lắng cho sức khỏe của bà, nên đã dùng mọi cách dỗ dành, cuối cùng đành để người đưa bà về lại biệt thự Lục gia từ hai tiếng trước.

Hiện giờ, điều duy nhất cậu ta có thể làm cho Lục Hà, là điều tra rõ chân tướng, lôi kẻ đứng sau ra ánh sáng.

Khi đang chìm trong suy nghĩ, đèn đỏ phía trên cửa phòng phẫu thuật chợt vụt tắt.

Cậu ta lập tức đứng phắt dậy khỏi ghế, sải bước dài về phía cửa phòng.

Vừa lúc đó, Hứa Đông Hạ từ bên trong bước ra, còn chưa kịp tháo hết khẩu trang thì Thẩm Nhất Hàng đã đứng ngay trước mặt cô. Khi nhìn thấy gương mặt ấy, trong mắt cậu ta thoáng qua một tia kinh ngạc.

Cậu ta nhận ra cô.

Nhưng tình hình trước mắt quá đặc biệt, cậu ta không có thời gian suy nghĩ thêm, lập tức hỏi dồn: “Bác sĩ, tình hình thế nào rồi?”

Hứa Đông Hạ vo tròn chiếc khẩu trang trong tay, tiện tay ném vào thùng rác gần đó.

Cô nhìn cậu ta, trả lời ngắn gọn: “Ca phẫu thuật rất thành công, cục m.á.u đông đã được loại bỏ. Khi thuốc mê tan, anh ấy sẽ tỉnh lại.”

Nghe vậy, trái tim đã treo lơ lửng suốt cả ngày của Thẩm Nhất Hàng cuối cùng cũng được hạ xuống.

Cậu ta khẽ thở ra, l.i.ế.m nhẹ đôi môi khô khốc, vội hỏi tiếp: “Anh ấy có để lại di chứng gì không?”

Hứa Đông Hạ đút hai tay vào túi áo blouse, giọng bình thản: “Chuyện đó phải đợi bệnh nhân tỉnh lại mới có thể xác định được.”

“Được rồi, cảm ơn cô.”

Sau khi hỏi thêm vài câu để chắc chắn Lục Hà không còn nguy hiểm, Thẩm Nhất Hàng liền vội vã rời đi để báo tin bình an cho gia đình Lục thị.

Cậu ta vừa rời khỏi, viện trưởng đã chạy đến.

Nghe xong kết quả phẫu thuật, gương mặt đầy nếp nhăn của ông hiện rõ nụ cười nhẹ nhõm. Ông không tiếc lời khen ngợi Hứa Đông Hạ vài câu.

Thế nhưng Hứa Đông Hạ lại chẳng để tâm đến lời tán dương, ngược lại còn đột ngột hỏi: “Người trong phòng mổ là ai vậy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Viện trưởng sững người, ngạc nhiên nhìn cô: “Tiểu Hứa, cháu không nhận ra sao?”

Nghĩ đến gương mặt tuấn tú lạnh nhạt kia, Hứa Đông Hạ im lặng trong chốc lát, sau đó hỏi ngược lại: “Cháu cần phải biết sao?”

Viện trưởng nghẹn lời một hồi, rồi lại nhớ ra: cô sống ở nước ngoài nhiều năm, mới trở về chưa bao lâu, không nhận ra cũng có thể hiểu được.

Nghĩ vậy, ông khẽ ho một tiếng, nghiêm túc giới thiệu: “Cậu ta tên là Lục Hà, con trai tập đoàn Lục thị – một ông lớn trong giới thương mại. Cũng là một nhà tài phiệt lẫy lừng trong giới ngân hàng, người người đều kính nể. Trên báo chí, truyền hình, tin tức đều đưa tin về cậu ta không ít. Cháu thực sự chưa từng thấy qua sao?”

Lục Hà.

Hứa Đông Hạ lặp lại cái tên ấy trong lòng, hồi lâu sau mới bình thản đáp: “Đã thấy rồi.”

Chỉ là… là đã từng thấy qua ảnh chụp, trong phòng của Phó Hy Lâm.

Sáng sớm hôm sau.

Ánh nắng buổi sớm len qua khung cửa sổ, rơi thành từng mảng lấp lánh khắp sàn nhà.

Lục Hà tỉnh lại.

Trên chiếc giường bệnh trắng tinh, anh chậm rãi mở mắt. Mùi thuốc sát trùng nồng nặc trong không khí khiến anh cau mày.

Anh khẽ cử động cơ thể, nhưng ngay lập tức lông mày nhíu chặt.

Cơn đau truyền khắp cơ thể như từng mũi kim nhọn, châm thẳng vào dây thần kinh.

“Anh tỉnh rồi à?”

Một giọng nói vang lên phía trên đầu. Là giọng nữ, trong trẻo, lãnh đạm như nước, không mang theo chút cảm xúc nào.

Lục Hà dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía người vừa lên tiếng – một người phụ nữ không biết đã đứng cạnh giường từ lúc nào.

Cô khoác áo blouse trắng, dáng người cao gầy, gương mặt thanh tú rạng rỡ, nhưng ánh mắt lại xa cách lạnh lùng.

Cô đang nhìn anh.

Có thể do ngược sáng, đôi mắt ấy như mặt hồ vừa bị ai ném một viên đá, khẽ gợn sóng long lanh.

Lục Hà trầm mặc.

Người phụ nữ nhìn anh một lúc, đột nhiên cúi người, nghiêng mình sát lại gần.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com