Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn

Chương 2: Chiếc xe đã bị giở trò



Hành lang yên tĩnh bỗng vang lên tiếng bước chân gấp gáp, dồn dập.

Trần Nhất Hàng sau khi nhận được tin liền lái xe như bay từ công ty tới bệnh viện, trên đường không biết đã vượt bao nhiêu đèn đỏ.

Khi nhìn thấy đèn đỏ đang sáng trên cửa phòng phẫu thuật, sắc mặt cậu ta trầm hẳn, đôi môi mím chặt như dằn nén nỗi tức giận.

Viện trưởng bước theo sau cậu ta, cẩn thận quan sát từng biểu cảm, tay cầm khăn tay không ngừng lau mồ hôi.

Ông thấy Trần Nhất Hàng đứng đó, cả người toát ra khí lạnh, mãi chẳng nói câu nào, tim cũng như thắt lại. Ông dè dặt mở miệng:

“Cậu Trần, cậu cứ yên tâm, bác sĩ Hạ là bác sĩ hàng đầu của bệnh viện chúng tôi. Ca phẫu thuật nhất định sẽ thành công, cậu Lục chắc chắn không sao cả.”

Dù là nói vậy, nhưng sự u ám và lo lắng trên mặt Trần Nhất Hàng vẫn chẳng giảm đi chút nào.

Đúng lúc đó, điện thoại trong túi quần cậu ta rung lên.

Cậu ta nhíu mày, tâm trạng rối bời, rút điện thoại ra, không thèm nhìn màn hình đã bấm nghe.

Đầu dây bên kia là một giọng nói nặng nề và nghiêm trọng:

“Cậu Trần, cậu đoán không sai. Chiếc xe của cậu Lục đúng là đã bị người ta động tay động chân.”

Đúng như dự đoán.

Ánh mắt Trần Nhất Hàng tối lại, bàn tay buông thõng bên người bất chợt siết chặt. Môi cậu ta mấp máy, giọng lạnh như gió mùa đông:

“Điều tra. Điều tra ra là ai, tôi nhất định khiến hắn không còn đường sống.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lời nói sắc lạnh khiến người nghe cảm thấy lạnh lẽo.

Trong phòng phẫu thuật.

Hứa Đông Hạ hoàn tất bước khử trùng, khoác lên người bộ đồ phẫu thuật vô trùng màu xanh, đeo găng tay cao su tiệt trùng, rồi bước đến bên bàn mổ.

Cô vừa đến nơi, ánh mắt thờ ơ liếc qua người đàn ông đang nằm trên bàn mổ – người mà Chu Mai vừa gọi là “nhân vật lớn”.

Trên bàn, người đàn ông đang được gắn ống thở, làn da trắng nhợt, ngũ quan sắc nét, sống mũi cao thẳng. Dưới ánh đèn không bóng, hàng mi dày của anh đổ xuống mí mắt, để lại một vệt bóng mờ mờ.

Nhìn rõ gương mặt anh, Hứa Đông Hạ khẽ khựng lại. Đôi mắt cô thoáng qua một tia tối tăm lặng lẽ.

Người này…

Y tá đứng bên cạnh nhận ra sự khác thường của cô, khẽ lên tiếng, có chút nghi hoặc: “Bác sĩ Hứa?”

Hứa Đông Hạ lập tức lấy lại thần sắc, biểu cảm trên khuôn mặt nhanh chóng trở lại bình thường.

Cô dời ánh mắt khỏi gương mặt người đàn ông, đưa tay ra, lòng bàn tay ngửa lên.

Y tá hiểu ý, đặt con d.a.o mổ trong khay vào tay cô.

Hứa Đông Hạ đeo khẩu trang y tế, che gần như toàn bộ khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt sáng trong nhưng sắc bén.

Cô quét mắt một vòng quanh bàn mổ, nơi các bác sĩ, y tá và bác sĩ gây mê đang đứng yên lặng chờ đợi. Trong không gian ngột ngạt, giọng nói của cô vang lên rõ ràng:

“Chuẩn bị mở hộp sọ.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com