Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn

Chương 1: Đừng chạm vào tôi bằng đôi tay dơ bẩn đó



Đêm dần buông xuống, bóng cây in hằn lên mặt đất. Bóng tối như con thú dữ từ từ nuốt trọn thành phố náo nhiệt này.

Trên đường, xe cộ qua lại không ngớt, đèn đuốc sáng trưng, ánh nê-ông rực rỡ.

Hứa Đông Hạ dựa lưng vào cửa xe, đợi người. Trong tay cô là điếu thuốc đang cháy dở, từng làn khói trắng phả ra, che lấp gương mặt lạnh lùng.

Chờ một hồi vẫn chưa thấy người đi ra từ quán bar, Hứa Đông Hạ khẽ nhíu mày, nét kiên nhẫn dần tan biến. Cô dứt khoát vứt điếu thuốc xuống đất, dùng chân dập tắt.

Cô đứng thẳng dậy, vừa định bước vào thì bên ngoài quán bar vang lên tiếng ồn ào quen thuộc của Phó Hy Lâm.

Nhìn sang—không ai khác, đúng là cô ta.

Trang điểm đậm đến mức sắc sảo, mặc chiếc đầm đỏ hai dây ôm sát người, bước thấp bước cao trên đôi giày cao gót đen. Một nhân viên phục vụ đang phải vất vả dìu cô ta ra ngoài.

Hứa Đông Hạ sải bước bình tĩnh tiến lại gần.

Phó Hy Lâm rõ ràng đã uống không ít, hai má ửng hồng. Vừa đi được vài bước, ánh mắt cô ta đã va phải bóng người đối diện, ánh nhìn mơ hồ lập tức trở nên sắc bén.

Cô ta hất tay nhân viên ra, cố gắng đứng thẳng người.

Khi Hứa Đông Hạ đứng trước mặt, Phó Hy Lâm cong môi cười lạnh:

“Ồ, chẳng phải là bác sĩ Hứa – người con gái cưng mà ba tôi quý nhất sao? Sao hả, nỡ rời nước Mỹ trở về rồi à?”

Hứa Đông Hạ không hề bị lời châm chọc làm d.a.o động, giọng điềm tĩnh:

“Đi thôi, chú Phó bảo tôi đến đón cô.”

Vừa dứt lời, thấy Phó Hy Lâm bước loạng choạng, cô  vươn tay định đỡ thì lại bị cô ta hất phăng ra.

Phó Hy Lâm trừng mắt, giọng lạnh như băng:

“Hứa Đông Hạ, đừng dùng đôi tay dơ bẩn của cô mà chạm vào tôi!”

Nói xong, cô ta đẩy mạnh Hứa Đông Hạ, lảo đảo bước ra đường.

Vai bị đ.â.m đau nhói, Hứa Đông Hạ cau mày, lặng lẽ đi theo phía sau. Khi thấy Phó Hy Lâm an toàn ngồi vào taxi, cô mới đứng lặng vài giây rồi xoay người rời đi.

Toàn bộ cảnh tượng đó đã bị một người trong chiếc Maybach màu đen đậu đối diện quán bar thu hết vào mắt.

Ghế phụ, Thẩm Nhất Hàng hạ cửa kính xe xuống một nửa, thích thú nhìn theo hướng Hứa Đông Hạ rời đi, nhướng mày nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Này, cô gái ban nãy chẳng phải là Phó Hy Lâm nhà họ Phó sao? Hình như là người mẹ cậu từng chọn làm con dâu nhỉ?”

Nói rồi quay đầu lại nhìn người đàn ông ngồi phía sau.

Bên trong khoang xe chật hẹp, ánh sáng mờ mờ. Người đàn ông nhắm mắt nghỉ ngơi, gương mặt ẩn trong bóng tối, đường nét lờ mờ không rõ.

Thẩm Nhất Hàng chu môi, nuốt lời định nói, im lặng trở lại.

Nửa tháng sau, Bệnh viện Quân khu thành phố Đồng Thành.

Trong văn phòng sạch sẽ sáng sủa, thoang thoảng mùi hoa nhè nhẹ.

Hứa Đông Hạ ngả người ra lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. Mặt cô hướng về khung cửa sổ sát đất, ánh nắng rọi xuống khiến làn da trắng trẻo và hàng mày lạnh lùng càng thêm nổi bật.

Không rõ đã bao lâu trôi qua, tiếng gõ cửa dồn dập phá vỡ sự yên tĩnh.

Cô từ tốn mở mắt, thốt ra hai chữ:

“Vào đi.”

Được cho phép, Chu Mai hớt hải chạy vào, gương mặt đầy lo lắng và bối rối:

“Bác sĩ Hứa, trung tâm thành phố vừa xảy ra tai nạn, nạn nhân đã được chuyển đến bệnh viện chúng ta.”

Hứa Đông Hạ nhìn cô ta, giọng bình thản:

“Thế thì sao? Cần gì hốt hoảng như vậy?”

Chuyện tai nạn giao thông xảy ra mỗi ngày, người bị thương nhập viện là điều quá quen thuộc rồi.

Chu Mai thở hắt ra, nghiêm túc giải thích:

“Là nhân vật quan trọng! Giám đốc đích thân chỉ định bác sĩ Hứa phải phẫu thuật.”

Lông mày Hứa Đông Hạ khẽ nhíu lại. Lại là công tử nhà giàu đua xe gây chuyện?

Cô đứng dậy, bước ra cửa.

Chu Mai nhanh chóng theo sau, lí nhí nói nhỏ:

“Không biết lần này là ai, chỉ nghe bảo toàn bộ thông tin đều bị phong tỏa, còn có cả dàn vệ sĩ đến bệnh viện… nhìn thôi đã thấy rùng mình rồi.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com