Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn

Chương 163: Mọi chuyện chỉ mới bắt đầu thôi.



Đèn đuốc rực rỡ lên, màn đêm buông xuống.

Khắp mặt đất dần chìm một lớp đặc sệt tối tăm, ánh trăng dịu dàng tựa như lớp màn voan phủ khắp thành phố, chỉ còn một màu xám xịt mênh mang.

Trên con đường rộng lớn là từng đoàn xe nối đuôi dứt, ánh đèn neon nhấp nháy lấp lánh như trời.

Suốt cả ngày hôm nay, khí ở Đồng Thành vẫn lắng dịu, ngay cả dư luận mạng cũng kịp tản .

 



 

Tại một hội sở giải trí cao cấp, Chu Mai tìm Chu Tĩnh Nhiên. Trong hội sở, âm nhạc ầm ĩ chói tai, đèn đuốc mờ mịt, tiếng hò hét hỗn loạn, ánh đèn xoay tròn năm màu chiếu khắp các ngóc ngách, khung cảnh lòe loẹt hỗn loạn.

Hắn đang quầy bar, bên cạnh là mấy chai rượu cạn.

 

Chu Mai thấy cảnh từ xa, khỏi cau mày đầy bất mãn, vất vả chen qua đám đông hỗn loạn tiến về phía .

Cô giật lấy ly rượu tay , đặt mạnh xuống bàn, mặt mày khó coi:

“Anh, rốt cuộc đang cái gì thế? Em gọi cho bao nhiêu cuộc , ?”

 

Chu Tĩnh Nhiên hôm nay uống ít, trông phần chếnh choáng.

Hắn lười nhác nhấc mí mắt lên cô , một tay chống cằm, khẽ nhếch môi:

“Gì thế? Tìm chuyện ?”

 

Chu Mai khựng , siết chặt tay, môi mím :

“Anh say , dậy, em đưa về căn hộ.”

 

Chu Tĩnh Nhiên hất tay cô , trong mắt hiện lên chút mơ hồ, khẽ :

“Hôm nay tâm trạng nên uống nhiều thôi, cả.”

 

Giọng hề mang chút cảm xúc nào.

Chu Mai cũng chẳng chút gì gọi là vui vẻ cả — hoặc rằng, từ khi Đường Uyển qua đời, từng lấy một ngày thực sự hạnh phúc.

 

Ánh mắt cô trầm xuống, vạch trần , chỉ kiên nhẫn dỗ dành:

“Anh, muộn , uống rượu thì thể tự lái xe , để em đưa về.”

 

Sau vài thuyết phục, cuối cùng Chu Tĩnh Nhiên cũng chịu dậy rời khỏi hội sở.

 



 

Trên đường về, Chu Mai thỉnh thoảng liếc qua gương chiếu hậu, đàn ông phía vẫn im lặng gì.

 

Khi xe dừng ở một ngã tư, cô phá vỡ sự yên lặng, hỏi bâng quơ:

“Anh, xem tin tức hôm nay ?”

 

Ở hàng ghế , đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần, thấy câu hỏi thì từ từ mở mắt, nghiêng đầu cảnh vật loang loáng bên ngoài cửa sổ, giọng trầm khàn:

“Em vụ của Hà Chí Thành ?”

 

Nghe giọng, thể đoán tỉnh táo hơn nhiều.

 

Chiếc xe phía , Chu Mai đánh lái, chậm rãi lái theo.

Cô bình thản :

“Chuyện của Hứa Đông Hạ liên quan đến , Lục Hà chắc cũng sẽ kiếm chuyện với .”

 

Trong lời cô phần nhẹ nhõm và an ủi.

 

Chu Tĩnh Nhiên nghiêng đầu, thẳng mắt cô qua gương chiếu hậu, môi mỏng khẽ nhúc nhích:

“Trong mắt em, vĩnh viễn là đối thủ của đúng ?”

 

Tim Chu Mai bất giác thắt .

Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y lái, bình tĩnh giải thích:

“Anh, em ý đó… chỉ là bây giờ nhất nên tránh rắc rối thì hơn. Chuyện của Hà Chí Thành đang ầm ĩ thế , mà dính thì đáng .”

 

“Vậy …”

 

Chu Tĩnh Nhiên nhắm mắt , nhạt:

“Anh còn tưởng, em chỉ lo cho Lục Hà thôi chứ.”

 

Chu Mai khựng .

Nhìn thấy khuôn mặt mỏi mệt của phản chiếu trong gương, cô khỏi cảm thấy áy náy.

 

Cả hai đều là cô tình cảm. Nếu thể, cô thực sự thấy họ đối đầu như .

 

suy nghĩ đó quá ngây thơ.

Chu Tĩnh Nhiên nhẫn nhịn quá lâu, từng bước từng bước đến ngày hôm nay, thể từ bỏ ?

 

Ánh đèn đường ngoài cửa sổ cứ vụt qua từng tia từng luồng, phản chiếu lên khuôn mặt góc cạnh và u tối của .

Hắn nhắm mắt, rõ đang nghĩ gì — và cũng chẳng ai đoán nổi.

 



 

Ở một nơi khác — căn hộ.

Lục Hà tắm xong, đồng hồ thấy đến giờ, liền gọi điện cho “bà xã nhà ”.

 

Bên Vancouver bây giờ là ban ngày, nắng lên rực rỡ, các bác sĩ kiểm tra phòng bệnh xong lâu.

 

Điện thoại nhanh kết nối.

Giọng trong trẻo mềm mại của Hứa Đông Hạ vang lên:

“Anh Lục, bên đó muộn mà, còn ngủ?”

 

Lục Hà một tay cầm khăn lau tóc, bước ban công bầu trời xám xịt, nhạt:

“Lâu ngủ một , chút quen.”

 

Giọng mang theo ý trêu chọc.

 

Hứa Đông Hạ mặt lập tức đỏ bừng, tim đập lỡ nhịp.

Cô hắng giọng, cố vẻ nghiêm túc:

“Anh Lục, gọi điện quốc tế tốn tiền lắm , gọi để mấy câu thôi ?”

 

Lục Hà tưởng tượng dáng vẻ môi cong lên vì cố nhịn của cô, tim mềm nhũn.

Động tác lau tóc cũng dừng .

Anh về phía những tòa cao ốc tối om trong đêm, dịu dàng hỏi:

 

“Bác sĩ ?”

 

Hứa Đông Hạ tựa lưng đầu giường, tay cầm điện thoại, đầu bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ, giọng thoải mái nhẹ nhàng:

“Yên tâm , bác sĩ bảo thể trạng em , nhanh sẽ thể tháo chỉ .”

 

Lục Hà khẽ bật :

“Ừ, vì chăm .”

 

Hứa Đông Hạ ngẩn một chút, lập tức bật thành tiếng, thuận miệng phụ họa:

“ đúng đúng, đều là công lao của .”

 

Bình thường, thường nấu đủ loại canh bồi bổ cho cô, còn ép cô ăn đủ thứ. Kể từ khi đăng ký kết hôn đến nay mới mấy tháng, cô tăng hẳn lên mười cân.

 

May là cô vốn gầy, ngoài gương mặt phần tròn trịa hơn thì chung cũng đổi nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Lục Hà chút giận dỗi nũng trong giọng cô, khóe môi khẽ nhếch, nụ càng sâu hơn.

 

Sau một tràng nhẹ, cả hai cùng rơi im lặng đầy ăn ý.

 

Hứa Đông Hạ lắng thở đều đặn của từ đầu dây bên , một lúc mới nhẹ giọng hỏi:

“Bên trong nước, xử lý đến ?”

 

Lục Hà dùng một tay nắm lấy lan can, gương mặt tuấn tú khuất trong bóng đêm, ánh sáng mờ ảo trở nên m.ô.n.g lung rõ.

 

Anh mấp máy môi, giọng điệu vững vàng điềm tĩnh:

“Ừ, em cần lo. Mọi thứ đều trong dự liệu.”

 

Hứa Đông Hạ vốn tin tưởng , nên cũng gặng hỏi thêm.

 

Hai trò chuyện thêm một lúc nữa. Hứa Đông Hạ đoán giờ bên Đồng Thành khuya, liền bảo nghỉ ngơi sớm, lưu luyến cúp máy.

 

Sau khi cuộc gọi kết thúc, Lục Hà vẫn cầm điện thoại yên ngoài ban công.

 

Tóc ngắn của khô bớt vì gió.

 

Anh cúi chống tay lên lan can, đôi mắt đen sâu thẳm phản chiếu ánh đèn thành phố mịt mùng trong màn đêm.

 

Sau khi quen với cuộc sống hai , đột nhiên trở về một như đây — đúng là quen thật.

 

Trong lòng cũng khỏi trống trải, như thể thứ gì đó hút rỗng từng chút.

 



 

Sáng hôm .

 

Hà Chí Thành vẫn hé răng một lời.

 

Trong phòng thẩm vấn chật hẹp, bất kể cảnh sát hỏi dồn ép cỡ nào, ông cũng bày bộ dạng vô tội. Gặp câu hỏi bất lợi thì chối bay chối biến, thì giả vờ ngớ ngẩn.

 

Ý đồ rõ ràng: tiêu hao kiên nhẫn của phía cảnh sát.

 

Cảnh sát thẩm vấn bắt đầu mất bình tĩnh, đập bàn “rầm” một tiếng, nhíu mày quát:

“Hà Chí Thành, ông đừng tưởng chịu thì chúng bó tay với ông!”

 

Hà Chí Thành ngẩng đầu, khẽ:

“Cảnh sát , , chẳng gì cả, thì các còn gì nữa?”

 

Ông ngừng một chút, nhướng mày:

“Casino của luôn kinh doanh hợp pháp, bao giờ vấn đề gì. Cũng tuyệt đối hề dính líu đến buôn bán ma túy rửa tiền. Tất cả đều là cố tình hãm hại . Nếu các điều tra hung thủ thật sự mà cứ nhốt ở đây, chẳng là oan uổng quá ?”

 

“Ông vu oan ông? Vậy ông bằng chứng ?”

 

Nụ của Hà Chí Thành khựng .

 

Bằng chứng ư? Ông gì ? Tâm cơ của Lục Hà sâu tới mức nào, ông hiểu rõ hơn ai hết.

 

Đã tay thì nhất định để bất kỳ sơ hở nào.

 

Cảnh sát thấy , bật lạnh:

“Nói ? Hay là căn bản chẳng chứng cứ? Ông tưởng bọn là lũ ngốc ?”

 

Hà Chí Thành mím môi, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

 

Ông híp mắt, giọng trầm xuống, xen lẫn sự phẫn nộ:

“Gọi cục trưởng của mấy đến gặp !”

 

Cảnh sát thẩm vấn ngẩn vài giây, lộ ánh mắt đầy khinh bỉ, giễu cợt:

“Ồ, ông Hà , ông còn tưởng thể một tay che trời trong cục cảnh sát ?”

Anh ngừng mấy giây, nhấn mạnh:

“Không chỉ là ma túy và rửa tiền , giờ ông còn tố cáo liên quan đến nhiều vụ án mạng, chúng lập án điều tra. Chỉ cần đủ bằng chứng, thì đời ông coi như xong !”

 

“Rầm!”

Hà Chí Thành đập mạnh lên bàn, bật dậy, ánh mắt lạnh tanh chằm chằm cảnh sát đối diện:

“Anh cũng là mới lập án, vẫn chứng cứ thực tế. Thế thì, trai trẻ, nhất nên khách khí với một chút. Nếu tuyên vô tội, thì hậu quả tự lo lấy .”

 

“Thế ?”

Cảnh sát khẽ , chậm rãi đáp:

“Vậy hy vọng ông thể đợi đến cái ngày tuyên vô tội đó.”

 

“Cậu…”

Ánh mắt Hà Chí Thành trợn lớn, trong đó lóe lên tia hung tàn.

 

Cảnh sát chẳng buồn quan tâm, thu dọn hồ sơ tài liệu bàn, dậy chuẩn rời khỏi phòng thẩm vấn.

 

Lúc , cửa phòng đẩy từ bên ngoài. Một đồng nghiệp ló đầu báo:

“Hà Chí Thành, gặp ông.”

 

Nghe , Hà Chí Thành khựng , nghĩ đến điều gì mà chau mày thật chặt.

 



 

Phòng gặp mặt.

 

Hà Chí Thành áp giải .

 

Vừa bước cửa, ông thấy qua lớp kính một chiều — một đàn ông đang chờ sẵn bên ngoài.

 

Ánh mắt lập tức trầm xuống.

 

Ông siết chặt nắm tay, bước tới, xuống đối diện với .

 

Cảnh sát dặn dò vài câu, rời khỏi phòng, gác bên ngoài.

 

Gương mặt Hà Chí Thành tối sầm, giấu nổi tức giận.

 

Ông trầm mặc hồi lâu, khẽ nhếch môi mỉa mai:

“Anh tưởng chỉ cần mấy chiêu trò rẻ tiền đó là thể kéo ngã xuống ? Có quá ngây thơ ?”

 

Bên ngoài lớp kính, đàn ông ông — sắc mặt bình thản, ánh mắt trầm .

 

Một lát , khóe môi khẽ cong lên:

“Hà tổng hiểu nhầm .”

 

“Chuyện …” Anh dừng một chút, môi khẽ nhếch.

“Chỉ mới bắt đầu thôi.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com