Các phóng viên chen lấn ùa tới, micro và máy ghi âm gần như dán sát mặt của Hà Chí Thành —
“Ông Hà, tin đồn ẩn danh mạng rằng sòng bạc ngầm do ông mở tại Mỹ liên quan đến các hành vi phạm pháp, ông thể tiết lộ cụ thể tình hình thật sự ?”
“Ông Hà, vụ tai nạn của bà Hà liên quan gì đến ông ? Nghe quan hệ vợ chồng giữa hai hề hòa thuận như những gì công khai với bên ngoài, chuyện đó là thật chứ?”
“Ông Hà, việc hôm nay phanh phui chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng lớn đến tập đoàn Hà thị. Nghe nội bộ công ty đang rối ren, ông dự định giao quyền điều hành tạm thời cho ai ?”
“Ông Hà, xin hãy vài lời…”
“Ông Hà…”
Hà Chí Thành vây giữa một rừng máy và micro, gần như thể nhúc nhích.
Những âm thanh hỗn loạn và sắc bén dội tai như những mũi kim nhọn, đ.â.m thẳng dây thần kinh của ông .
Vừa mới ngẩng đầu lên thấy mắt là hàng loạt ánh đèn flash “tách tách”, khiến ông khó chịu đến nheo mắt .
Hai cảnh sát viên kéo ông chen qua đám đông, tiến về phía chiếc xe cảnh sát đang đỗ ngoài cổng lớn.
Do đám đông quá chật, thỉnh thoảng tránh khỏi va chạm xô đẩy.
Mấy Hà Chí Thành suýt nữa thì ngã, sắc mặt ông cực kỳ khó coi, trả lời bất kỳ câu hỏi nào của báo chí, chỉ giữ im lặng từ đầu đến cuối.
Đến xe, cảnh sát mở cửa ghế .
Ngay lúc ông chuẩn bước , ánh mắt chợt bắt gặp một bóng dáng quen thuộc xa.
Người đàn ông nhàn nhã tựa tường, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc, khói trắng lượn lờ che mờ ngũ quan lạnh lùng và sâu thẳm.
Ánh mắt mang theo ý hờ hững và châm biếm.
Khi hai ánh vô tình giao trong trung, đàn ông đó liền lấy điếu thuốc khỏi môi, dùng ngón trỏ và ngón giữa ấn môi phóng một nụ hôn gió về phía ông .
Hành động khiêu khích rõ rành rành.
Hà Chí Thành lập tức siết chặt mười đầu ngón tay, xông tới nhưng hai cảnh sát kèm chặt thể nhúc nhích.
Vì tức giận đến cực độ, mặt và cổ ông đỏ bừng, vẻ mặt dữ tợn méo mó, ánh mắt tối sầm như hầm địa ngục.
Ông ép nhét xe cảnh sát.
Khi cửa xe đóng , tiếng hò hét đuổi theo của đám phóng viên ngoài xe cũng dần ngăn cách, tuy vẫn đập cửa kính và lia máy mặt ông .
Hà Chí Thành lặng trong xe, cúi đầu chiếc còng lạnh lẽo cổ tay, môi mím chặt hé răng.
Ở phía xa, Giang Mạc dập tắt nửa điếu thuốc còn , chậm rãi nhả làn khói cuối cùng.
Nhớ dáng vẻ như nuốt ruồi của Hà Chí Thành lúc nãy, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ chế giễu.
…
Vì nhiều phóng viên ở cổng nhà họ Hà đang livestream, nên hàng loạt bản tin truyền hình và màn hình lớn tại các trung tâm thương mại đều đang chiếu hình ảnh Hà Chí Thành áp giải rời trong tình trạng nhếch nhác.
Tập đoàn Lục thị, trong văn phòng rộng lớn, chỉ tiếng phát sóng trực tiếp vang lên từ TV màn hình lớn.
Thẩm Nhất Hàng thấy cảnh Hà Chí Thành đám đông bao vây, trong tay lắc ly rượu vang, khẩy một tiếng:
“Cuối cùng cũng tới ngày ông trả giá.”
Anh sang liếc đàn ông bên cạnh, nhướng mày hỏi:
“Bây giờ Hà Chí Thành tạm thời khống chế, tiếp theo là ai?”
Tình thế hiện giờ đang nghiêng hẳn về phía họ. Việc Hà Chí Thành bắt quá đột ngột, chắc chắn Phó Hạ Viễn bên cũng đang rối loạn.
Nếu thể nhân cơ hội “tóm cả ổ”, thì đúng là tuyệt nhất.
Chỉ tiếc là, so với Hà Chí Thành, bằng chứng thu thập về Phó Hạ Viễn vẫn đủ để khiến ông bại danh liệt.
Lục Hà gì, dường như đang nghĩ tới cùng điều đó nên rơi trầm mặc.
Thẩm Nhất Hàng thu hồi ánh mắt, chằm chằm màn hình tivi, trầm ngâm:
“Chỉ với chuyện sòng bạc thì nhiều nhất cũng chỉ khiến Hà Chí Thành vài năm. Muốn triệt để hạ gục cả hai họ, vẫn cần nhân chứng – chứng minh họ dính líu đến vụ bắt cóc nhà họ Lục năm đó. Nếu , khả năng cao họ vẫn thoát tội như .”
Lục Hà nhẹ nhàng mở miệng:
“Không còn cơ hội đó nữa.”
Anh màn hình, ánh mắt bình thản, môi mím thành một đường:
“Lần , một mẻ bắt hết.”
…
Ở một nơi khác, Phó Hạ Viễn khi thấy bản tin, quả nhiên hoảng loạn thật sự.
Mọi chuyện xảy quá bất ngờ, ai ngờ Lục Hà hành động nhanh đến – mới về nước một ngày tung đòn trí mạng.
Nếu trong quá trình điều tra, Hà Chí Thành trở mặt khai ông, thì ông đúng là tiêu đời.
Ông bực dọc gõ tay lên bàn, trong đầu trống rỗng, đoán bước tiếp theo Lục Hà định gì.
Ngước mắt lên, thấy Quách Uyển Như bước . Ông cố kìm sự bối rối trong lòng, cố gắng bình tĩnh hỏi:
“Có chuyện gì ?”
Quách Uyển Như bước tới gần, thấy sắc mặt ông tái nhợt liền cau mày:
“Ông thế? Không khỏe ? Mặt mũi khó coi ?”
Phó Hạ Viễn khoát tay:
“Không , chắc tại đêm qua mất ngủ thôi.”
Quách Uyển Như hiểu quá rõ ông , bà khẽ thở dài một tiếng, thẳng:
“Là vì chuyện của Hà Chí Thành, đúng ?”
Bây giờ từ mạng đến truyền hình đều tràn ngập tin tức ông bắt, cho dù , bà cũng khó mà ngơ.
Phó Hạ Viễn thoáng dừng , giấu bà chuyện gì.
Ông trầm ngâm:
“Yên tâm , chỉ cần ông gì, sẽ .”
Bấy lâu nay ông luôn việc cực kỳ cẩn trọng, để lộ sơ hở chí mạng nào. Nếu gần đây Hà Chí Thành tự ý quyết định, ít chuyện khiến Lục Hà tức giận, thì cũng đến nỗi xảy nhiều phiền phức như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Quách Uyển Như mím môi, lo lắng:
“Nếu Hà Chí Thành đổ hết tội ác năm xưa với nhà họ Lục lên đầu ông, thì ông trăm cái miệng cũng khó mà biện hộ.”
Phó Hạ Viễn khựng , buột miệng:
“Nếu ông bán , thì bản ông cũng thoát …”
Lời còn dứt, ông im bặt, ánh mắt chợt tối sầm.
Quách Uyển Như nhận vẻ khác thường đó, hạ giọng hỏi:
“Sao ?”
Phó Hạ Viễn đột nhiên nhớ một chuyện quan trọng — hiện tại bản chuyển nhượng cổ phần tập đoàn Lục thị đang trong tay Hà Chí Thành. Nếu ông thực sự hãm hại, thì dễ như trở bàn tay.
Không , bằng giá ông lấy tờ chuyển nhượng đó.
Dù hợp tác bao năm, giữa ông và Hà Chí Thành chẳng qua chỉ là vỏ bọc đồng minh, bên trong đều là lợi ích ràng buộc.
Lúc nguy hiểm thật sự, ai lo nấy.
Nếu , thì cần thiết nể tình gì nữa.
Phó Hạ Viễn thoáng động ý, ánh mắt chớp lên, ngẩng đầu Quách Uyển Như:
“Uyển Như, cần bà giúp một chuyện.”
Nghe , Quách Uyển Như sững hai giây, do dự hỏi:
“Ông giúp chuyện gì?”
“Bà tìm Lục Hà.”
Phó Hạ Viễn dừng một nhịp, khóe môi nhếch lên:
“Nói với , bà vô tình lén một cuộc điện thoại của , kẻ năm xưa hại c.h.ế.t Lục Lâm chính là Hà Chí Thành.”
Quách Uyển Như sững sờ tại chỗ, lông mày nhíu chặt, lưỡng lự :
“… ông nghĩ Lục Hà sẽ tin lời ?”
Người đàn ông đó tâm tư sâu đáy, bà chẳng đoán nổi trong đầu đang nghĩ gì. Bà cũng sợ lời dối sẽ vạch trần.
Phó Hạ Viễn trầm giọng:
“ tin , nhưng bà dù gì cũng là của Đông Hạ. Cậu kiểu gì cũng sẽ nể mặt Đông Hạ mà giữ chút thể diện cho bà.”
Ông liếc vẻ bất an do dự của Quách Uyển Như, khẽ an ủi:
“Yên tâm, bà chỉ cần với những lời đó, chuyện còn cần lo, tự cách xử lý.”
“…Được.”
Quách Uyển Như gật đầu, hỏi:
“Vậy khi chuyện kết thúc, chúng sẽ rời khỏi nơi chứ?”
Phó Hạ Viễn khựng giây lát, bật gật đầu:
“, chỉ cần xử lý xong chuyện , chúng sẽ cùng nước ngoài sống những ngày yên bình.”
Ông ngừng vài giây, khẽ nhạt:
“Còn con bé Hy Lâm , từ nhỏ đến lớn từng chịu khổ, để nó lang bạt một thời gian, tiền tự khắc nó sẽ về.”
Lần , Quách Uyển Như lựa chọn tin ông thêm một nữa.
⸻
Trong trung tâm thương mại, khi Hà Tu Sơ và Từ Yên mua sắm xong, bước khỏi cửa thấy màn hình lớn là bản tin Hà Chí Thành cảnh sát bắt .
Cậu chậm rãi dừng bước.
Từ Yên thấy , cũng dừng theo.
Trên màn hình, Hà Chí Thành đám đông vây kín đến mức chật vật, trông cực kỳ thảm hại.
Có lẽ đây là đầu tiên trong bao năm tung hoành thương trường, ông rơi cảnh bết bát như .
Hà Tu Sơ mặt biểu cảm một lúc, đầu với cô gái bên cạnh:
“Đi thôi.”
Từ Yên lúc phản ứng thì lên vài bước, bóng lưng cao ráo, bước chân vững vàng.
Cô đoán trong lòng đang nghĩ gì.
Đôi lúc cô thấy đàn ông trẻ con, buồn ; nhưng lúc cảm thấy sâu sắc hơn tưởng nhiều.
Tính cách của thật sự khó nắm bắt.
Ban ngày luôn giữ vẻ lạnh nhạt, thờ ơ; nhưng đôi khi nửa đêm, lúc mở cửa phòng khách, bắt gặp một ban công, lặng lẽ hút thuốc.
Hà Tu Sơ tay xách một túi to đồ ăn vặt.
Đi vài bước, lấy điện thoại trong túi quần , bấm gọi một cuộc.
Chuông reo mấy tiếng bắt máy.
Cậu thẳng vấn đề:
“ tố cáo.”
Bên , Lục Hà xong, im lặng một lúc khẽ nhếch môi:
“Hà Tu Sơ, gọi nhầm nơi , chỗ đồn cảnh sát.”
Hà Tu Sơ Từ Yên vẫn còn bắt kịp, cố ý giảm tốc độ, giọng trầm thấp vang lên:
“Nhầm cũng . vẫn tố cáo.”
Cậu dừng một chút tiếp:
“Trong tay bằng chứng, đủ để chứng minh Hà Chí Thành và Phó Hạ Viễn liên quan đến vụ bắt cóc năm xưa của nhà họ Lục.”
Lời dứt, đầu dây bên chợt rơi im lặng.
Hà Tu Sơ mím môi:
“ thể giao chứng cứ cho , nhưng đồng ý với một điều kiện.”