Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn

Chương 161: Lệnh khám xét.



Ngày thứ hai khi Lục Hà trở về nước, sòng bạc ngầm của doanh nhân nổi tiếng Hà Chí Thành phát hiện hành vi buôn bán ma túy và rửa tiền – những hành vi vi phạm pháp luật.

Thật , tin tức chỉ là tin đồn vô căn cứ, nhưng các tòa soạn báo lớn vì bỏ lỡ “cú nổ” chấn động , liền bắt đầu thêm mắm dặm muối, phóng đại việc. Tin tức nhanh chóng thu hút sự quan tâm lớn từ phía cảnh sát và dư luận.

 

Hôm đó là thứ Bảy, bầu trời rạng sáng, ánh bình minh chậm rãi nhô lên từ đường chân trời, thành phố mới bắt đầu một ngày hoạt động mới. mạng, tin tức về việc sòng bạc ngầm của Hà Chí Thành phạm pháp xôn xao khắp nơi, các luồng ý kiến tranh cãi nổ dữ dội.

 

Trong căn hộ, Hà Tu Sơ giữa phòng khách, cầm điều khiển tivi trong tay, nét mặt vô cảm chằm chằm bản tin đang phát sóng.

Cậu xem vẻ chăm chú, đến mức khi Từ Yên – ngủ dậy – bước khỏi phòng khách, cũng hề . Chỉ đến khi cô phát âm thanh nhẹ, mới kéo thực tại.

 

Hà Tu Sơ dừng một chút, đầu thì thấy Từ Yên đang tựa khung cửa, cũng yên lặng dõi theo màn hình tivi, mái tóc rối bù, ánh mắt trong veo còn vương nét mơ màng giấc ngủ.

 

Sống chung một thời gian, mối quan hệ giữa hai còn cứng nhắc và xa cách như lúc đầu.

 

Hà Tu Sơ tắt tivi, đặt điều khiển xuống:

“Đói ? nấu bữa sáng.”

 

Từ Yên lúc mới dời ánh , bình thản đáp “Ừ”, gì thêm phòng vệ sinh để rửa mặt chải đầu.

 

Hà Tu Sơ phát hiện rằng, từ khi quen với tính khí thất thường của Từ Yên, những lúc cảm thấy… cô như thế cũng đáng yêu.

Chắc là điên .

 



 

Trên bàn ăn, vì cả hai nhiều chủ đề chung nên bữa sáng lúc nào cũng diễn trong im lặng.

Chỉ tiếng va chạm khe khẽ giữa đũa và bát sứ vang lên.

 

Hà Tu Sơ vẫn còn đang suy nghĩ về vụ việc của Hà Chí Thành thì Từ Yên bất ngờ lên tiếng:

“Hôm nay ?”

 

Nghe , khựng , ngẩng đầu cô đáp:

“Ừ.”

 

Từ Yên mím môi, vẻ mặt như thôi.

Hà Tu Sơ đầu tiên thấy cô do dự như , nhịn mà bật , hỏi:

“Gì thế? Biết , rủ rê chuyện ?”

 

Từ Yên trừng mắt một cái đầy tức giận.

 

Cô nắm chặt đũa trong tay, khẽ cắn môi, hạ giọng:

“Anh thể… cùng đến trung tâm thương mại ?”

 

Hà Tu Sơ rõ, cau mày hỏi :

“Cô gì cơ?”

 

“…”

 

Từ Yên suýt nữa đập c.h.ế.t luôn.

Cô hít sâu một , chằm chằm, gằn từng chữ rõ ràng:

“ , thể với đến trung tâm thương mại ?”

 

Không khí lập tức trở nên trầm mặc vài giây.

Từ Yên cảm thấy căng thẳng và lo lắng khi nhận thấy bầu khí bỗng trở nên kỳ quái.

 

Hà Tu Sơ im lặng vài giây, bất ngờ bật :

“ từ chối.”

 

“…”

 

Từ Yên nghiến răng, cố gắng kiềm chế cơn giận, nhỏ nhẹ khuyên nhủ:

“Hôm nay rảnh mà, chỉ cần với một lát, mất nhiều thời gian .”

 

Hà Tu Sơ đặt đũa xuống, ánh mắt nghi ngờ cô.

Bình thường phụ nữ chỉ mong biến khỏi mắt cô càng nhanh càng , giờ tự dưng chủ động mời cùng… đúng là đáng nghi.

 

Cậu nhướng mày:

“Lý do?”

 

Từ Yên ngập ngừng, dối:

“ mua nhiều thứ, xách nổi.”

 

Khi cô dối, ánh mắt vô thức lảng tránh – lẽ đến chính cô cũng nhận điều đó.

 

Hà Tu Sơ khoanh tay, bình thản quan sát, ánh mắt như như , khuôn mặt toát vẻ “cô cứ , mà tin thì bằng con cún.”

 

“…”

 

Từ Yên kéo nổi thể diện để nài nỉ thêm, nhẫn nhịn một lúc, dứt khoát bỏ đũa dậy, định về phòng.

Vừa bước hai bước, lưng vang lên giọng :

“Từ khi nào… cô phận thật của ?”

 

Bước chân cô lập tức khựng , lưng cứng đờ, yên đầu .

 

Hà Tu Sơ chậm rãi ngẩng đầu, bóng lưng gầy gò của cô, mấp máy môi:

“Khi bắt đầu tiếp cận … cô Hà Chí Thành quan hệ thế nào với , đúng ?”

 

Từ Yên trả lời, nhưng cũng phủ nhận.

 

Không khí chợt trở nên kỳ lạ và nặng nề.

 

Hà Tu Sơ cụp mắt, mím chặt môi:

“Từ Yên, trả lời .”

 

Tay cô siết chặt bên , cuối cùng , đối diện với ánh mắt , mím môi:

“Phải.”

 

Đôi mắt lập tức trầm xuống.

 

Từ Yên để kịp lên tiếng, nhanh hơn một bước:

“Hà Tu Sơ, sẽ chuyện với , cũng sẽ tổn thương .”

 

Cô dừng , giọng điệu hiếm hoi mềm xuống một chút:

“Nên… thể đừng hỏi nữa ?”

 

Hà Tu Sơ im lặng một hồi, đang nghĩ gì, đó môi khẽ nhếch lên:

“Chẳng lẽ… cô rủ trung tâm thương mại, là vì sợ nghĩ quẩn?”

 

Khuôn mặt Từ Yên cứng đờ – rõ ràng là đoán trúng.

 

Quả thực là .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Cô rõ mối quan hệ giữa và nhà họ Hà, chỉ gần đây Phương Huệ gặp tai nạn, giờ còn đang hôn mê. Sáng nay thấy tin Hà Chí Thành điều tra, cô đoán chắc chắn những điều sẽ ảnh hưởng lớn đến Hà Tu Sơ.

Vì mới lo lắng yên, sợ ở một sẽ nghĩ quẩn.

 

Hà Tu Sơ bật giễu:

“Từ Yên, trong lòng cô, yếu đuối đến ?”

 

“Ừ.”

 

“Cô còn ở nhà nữa hả?”

 

“……”

Từ Yên dọa cho im bặt, dám cãi thêm lời nào.

 

Tâm trạng Hà Tu Sơ bỗng dưng lên một cách kỳ lạ, dậy, mặt vẫn lạnh lùng:

“Không trung tâm thương mại ? Còn mau rửa bát ?”

 

Từ Yên khựng một chút, phản ứng kịp “Ờ” một tiếng, lật đật dọn đống bát đĩa còn mang bếp.

 

Hà Tu Sơ bóng lưng cô, khóe môi nhịn cong lên, nhưng chẳng bao lâu, nụ dần tắt , như thể chợt nhớ đến điều gì đó.

 



 

Tại biệt thự nhà họ Hà.

 

Hôm nay Hà Chí Thành đến công ty, nhưng từ sáng sớm, điện thoại ông reo liên tục ngừng.

 

Ông giận dữ bản tin đang phát truyền hình, cuối cùng chịu nổi nữa, vớ lấy điều khiển ném thẳng màn hình tivi.

 

Chỉ như , mới phần nào phát tiết cơn tức trong lòng.

 

Cả ông ngã phịch xuống sofa, lẽ vì quá xúc động, m.á.u dồn lên não kịp, mắt lập tức tối sầm.

 

lúc , điện thoại vang lên.

 

Tưởng là phóng viên nào đó gọi đến, Hà Chí Thành nhíu mày theo phản xạ, nhưng khi thấy hiện màn hình là quen, ông mới bấm nút .

 

Chưa đợi bên lên tiếng, ông nghiến răng quát:

“Đã tra ? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ?!”

 

Đầu dây bên lập tức truyền đến một giọng đàn ông đầy lo lắng và hoang mang:

“Hà tổng, chúng cũng chuyện gì đang xảy … Trong sòng bạc đột nhiên xuất hiện một lượng lớn heroin, cả các bằng chứng rửa tiền… đều cảnh sát tìm thấy ạ!”

 

“Cái gì?! Mấy là lũ vô dụng! chẳng dặn bao nhiêu cẩn thận ? Tại những thứ quan trọng như đặt trong sòng bạc hả?!”

 

“Không Hà tổng, thực sự của chúng ! Đột nhiên nhiều cảnh sát ập đến phong tỏa bộ sòng bạc. Rõ ràng chúng tiêu hủy hết chứng cứ , hiểu cảnh sát lôi lắm thứ như . Mấy em bên trong bắt về cục điều tra gần hết , Hà tổng, ông cứu chúng !”

 

“Cứu các ? Bản bây giờ còn lo xong, lấy gì mà cứu?!”

 

Hà Chí Thành tức đến mức quăng điện thoại xuống đất.

 

Ông ôm đầu, hai bên thái dương giật giật dữ dội, thở dồn dập, sắc mặt vô cùng dữ tợn.

 

Tự dưng một đội cảnh sát quy mô lớn ập đến, còn “ngẫu nhiên” tìm cả đống heroin và chứng cứ rửa tiền trong sòng bạc.

Rõ ràng giở trò, lật đổ ông .

 

Hà Chí Thành nghĩ nghĩ , năng lực tay kín kẽ như … chỉ thể là Lục Hà.

 

Ông tức tối siết chặt nắm tay, đập mạnh lên tay vịn ghế sofa.

 

lúc , quản gia bước , mặt đầy lo lắng:

“Lão gia, bên ngoài cổng nhiều phóng viên đang vây kín.”

 

Hà Chí Thành lập tức ngẩng đầu, ánh mắt âm u đáng sợ:

“Bảo vệ ? Tống cổ bọn họ hết! Không thì gọi cảnh sát, xem bọn chúng thể bám bao lâu—”

 

Chưa kịp xong, hầu khác hốt hoảng chạy :

“Lão gia! Bên ngoài… bên ngoài nhiều cảnh sát tới, là gặp ngài!”

 

Hà Chí Thành sững , nhưng cũng nhanh lấy bình tĩnh.

Ông mím môi:

“Cho họ .”

 



 

Vài cảnh sát bước , đến lập tức giơ lệnh khám xét.

 

Người đầu vòng vo:

“Hà tổng, đây là lệnh khám xét. Có nặc danh tố cáo ông liên quan đến một vài vụ án mạng. Mời ông theo chúng về trụ sở hỗ trợ điều tra.”

 

Hà Chí Thành sững sờ, trưng vẻ vô tội:

“Án mạng? Án mạng gì cơ?”

 

Người cảnh sát mặt đổi sắc, chỉ nghiêm túc :

“Mời ông theo chúng , đến đồn cảnh sát sẽ rõ.”

 

Nói xong, hiệu bằng mắt cho cấp phía . Người đó lập tức bước tới, lấy còng tay , còng tay Hà Chí Thành .

 

Khi cổ tay còng bằng chiếc còng lạnh ngắt, Hà Chí Thành sững sờ, dám tin mắt , gào lên:

“Các là ai ?! Ai cho các lá gan lớn dám còng ? Mau tháo ngay!”

 

Cảnh sát phớt lờ, lạnh giọng lệnh:

“Đưa ông xe.”

 

Nghe , đồng tử Hà Chí Thành co rút, rõ ràng là bắt đầu hoảng :

“Các định để thế mà bước ngoài ?! Biết bên ngoài bao nhiêu phóng viên đang ? Thấy cái còng tay , chúng sẽ gì?! là của công chúng, các chịu nổi hậu quả khi phá hoại danh dự và danh tiếng của ?!”

 

Chưa hết câu, ông hai cảnh sát kéo mạnh, lôi thẳng ngoài.

 

“Khốn kiếp! Buông ! Có thấy ?! Nếu tuyên vô tội, các nhất định yên !”

 

Phóng viên vây ngoài cổng thấy tiếng la lối, lập tức . Vừa thấy cảnh tượng đó, họ ngay lập tức ùa lên như ong vỡ tổ.

 

Hà Chí Thành còn kịp phản ứng, mắt hàng loạt ánh đèn flash “chụp chụp chụp” loé sáng.

 

Ông theo phản xạ nhắm mắt .

 

Bên tai, dồn dập vang lên những câu hỏi gay gắt và hỗn loạn…

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com