Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn

Chương 160: Không còn đường lui.



Lục Hà về nước.

 

Không tin tức rò rỉ từ , đến khiến hàng loạt phóng viên kéo vây kín cửa sân bay.

 

Anh và Thẩm Nhất Hàng bước từ trong sân bay, đám ký giả phục sẵn bên ngoài lập tức ào đến, ai nấy đều chen lấn đưa micro sát .

 

Máy “tách tách” vang lên ngừng.

 

Các câu hỏi như vũ bão trút tai—

 

“Anh Lục, tình trạng hiện tại của bà Lục thế nào ạ?”

 

“Anh Lục, tiện cho chúng hỏi, lý do vì bà Lục thương? Có đúng như tin đồn ngoài là kẻ thù truy sát ?”

 

“Anh Lục, chuyện bà Hà của Tập đoàn Hà thị gặp tai nạn xe ở trong nước ? Trên mạng đoán rằng vụ tai nạn đó uẩn khúc, còn ám chỉ rằng giữa Tập đoàn Lục thị và Hà thị từng xung đột. Anh nghĩ gì về chuyện ?”

 

“Anh Lục, tin và bà Lục sẽ tổ chức hôn lễ, hiện giờ vì vết thương của bà Lục, kế hoạch trì hoãn ?”

 

“Anh Lục, thể trả lời vài câu hỏi ạ?”

 

“Anh Lục, xin hãy vài lời!”

 

Đám ký giả ngừng bám sát bước chân . Dù từ đầu đến cuối hé môi lấy nửa câu, họ vẫn kiên trì đeo bám.

 

Trước khi về nước, Thẩm Nhất Hàng đoán tình huống hỗn loạn , nên đặc biệt bố trí vài vệ sĩ chờ sẵn tại cổng sân bay. Nhờ , hai mới thuận lợi lên xe mà cản trở.

 

Bên ngoài cửa xe, đám ký giả vẫn chịu giải tán.

 

Lục Hà ở ghế , khẽ khép mắt, giữa hai hàng lông mày lộ rõ vẻ mỏi mệt. Ở Vancouver, vì lo lắng cho Đông Hạ mà gần như chợp mắt. Lần vội vã về trong tình trạng chuẩn gì, thêm cả chặng đường dài di chuyển, dù thể lực đến mấy cũng chịu nổi.

 

Thẩm Nhất Hàng ở ghế phụ, đầu đàn ông phía , hỏi:

“Về biệt thự nhà họ Lục , về công ty?”

 

Lục Hà mở mắt, chỉ đáp hờ hững:

“Biệt thự.”

 

Thẩm Nhất Hàng cũng đoán lựa chọn của . Với tình trạng hiện giờ, nếu về nghỉ ngơi một chút mà đến thẳng công ty, e rằng tối nay Lục Hà sẽ gục ngã tại chỗ.

 

Anh gì thêm, bảo tài xế lập tức về biệt thự.

 

Tin tức Lục Hà về nước cùng đoạn video do ký giả nhanh chóng lan truyền khắp mạng xã hội, lập tức thu hút vô lượt xem và bàn luận.

 



 

Tập đoàn Phó thị, văn phòng Tổng giám đốc.

 

Phó Hạ Viễn chằm chằm đoạn video ở sân bay chiếc iPad, ánh mắt sâu như vực thẳm.

 

Trong video, đàn ông điềm tĩnh băng qua đám ký giả huyên náo, khuôn mặt tuấn tú, thần sắc bình thản. Có khoảnh khắc vô tình liếc mắt ống kính — ánh mắt sắc bén như lưỡi d.a.o lạnh, xuyên qua màn hình mà như thẳng ông.

 

Phó Hạ Viễn tắt video, vứt iPad lên bàn , sang đàn ông đang thong thả thưởng đối diện.

 

Ngón tay ông gõ liên tục lên tay vịn ghế sofa, chau mày:

“Không đúng như kế hoạch… Hắn về sớm hơn dự kiến.”

 

Hà Chí Thành đặt ly xuống, ánh mắt sắc lạnh, nhếch môi :

“Hắn cứ thế mà về nước, sợ phụ nữ xảy chuyện gì ?”

 

“Ông quá coi thường Lục Hà .”

 

Phó Hạ Viễn dừng giây lát, trầm giọng :

“Nếu về, nghĩa là bên Vancouver chuyện sắp xếp thỏa.” Ông liếc mắt sang đối phương, siết môi:

“Chuyện của Phương Huệ, ông quá cẩu thả.”

 

Hà Chí Thành khựng , ánh mắt tối , khó dò:

“Nếu giữ Phương Huệ , cả hai đều c.h.ế.t chắc.”

 

Lời giống đùa cợt.

 

Phó Hạ Viễn cau mày, trong đầu chợt hiện lên một dự cảm . Ngay đó, Hà Chí Thành lạnh nhạt bổ sung:

“Phương Huệ từng thấy bản giấy chuyển nhượng cổ phần.”

 

Không khí trong phòng lập tức rơi trầm mặc vài giây.

 

Phó Hạ Viễn bừng tỉnh, trợn mắt, sắc mặt đỏ bừng vì tức giận:

“Ông điên ?! Một thứ quan trọng như mà cũng để cô thấy?”

 

Nếu bản đó rơi tay Lục Hà, thì bộ vụ bắt cóc năm xưa nhà họ Lục liên quan đến bọn họ sẽ phơi bày, và lúc đó cả hai đúng là c.h.ế.t cũng chỗ chôn.

 

Sắc mặt ông khó coi vô cùng, môi mím chặt:

“Nếu năm xưa ông đúng như bàn là thả Lục Lâm, thì lắm rắc rối như bây giờ.”

 

Nghe , ánh mắt Hà Chí Thành bỗng trở nên sắc như dao.

Ông lạnh lùng sang, nhạt:

“Bây giờ mới bắt đầu đổ ? Nếu năm đó Lục Lâm chết, thì c.h.ế.t sẽ là chúng . Nó thấy mặt chúng , nếu thả nó , nghĩ Lục Kình Viễn sẽ buông tha ?”

 

Ngữ điệu chợt trầm xuống, gương mặt ông méo mó vì oán hận:

“Sớm sẽ thành thế , năm xưa đáng lẽ g.i.ế.c luôn cả Lục Hà, thiêu sống luôn cho .”

 

Nếu , thì giờ lắm phiền toái và chướng ngại thế .

 

Phó Hạ Viễn cũng ngẩn , sắc mặt cũng dễ coi gì hơn, mím môi:

“Giờ gì cũng muộn . Giải pháp hiện tại chỉ một: trừ khử Lục Hà.”

 

“Còn đó, chỉ cần tiền, chuyện gì cũng thể giải quyết.”

 

Hà Chí Thành như nhớ chuyện gì, rót đầy chén , tỏ vẻ vô tình hỏi:

“ , chẳng từng vợ chuyện năm xưa ?”

 

Phó Hạ Viễn khựng , bình thản ông :

“Hà tổng, ý ông là gì?”

 

Hà Chí Thành lập tức đổi giọng, giả lả:

“Đừng hiểu lầm, ý ly gián .”

Ông cố tình dừng vài giây, nhấp một ngụm , tỏ vẻ nhàn nhã nhắc nhở:

“ chỉ cảnh báo một câu thôi, Phó tổng, chắc chắn thể tin tưởng vợ ?”

 

“Dù , hiện giờ chúng đang cô nắm thóp, nếu đến lúc đó cô trở mặt, sẽ liên lụy đấy.”

 

Phó Hạ Viễn cau mày:

“Uyển Như như .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hà Chí Thành nhạt, khẽ nhướng mày, ném một câu chốt hạ:

 

“Cô là như thế nào, rõ hơn . … tuyệt đối đừng quên: cô là ruột của Hứa Đông Hạ. Đó là một sự thật thể đổi.”

 

Câu dứt, sống lưng Phó Hạ Viễn như cứng , sắc mặt thoáng chốc trở nên khó coi.

 

Từ lâu, ông canh cánh trong lòng việc Quách Uyển Như về vụ bắt cóc nhà họ Lục năm xưa. Giờ thêm một câu như từ Hà Chí Thành, tâm trí ông càng thêm chao đảo.

 

Không thể phủ nhận, Hà Chí Thành chọc trúng nỗi sợ sâu nhất trong lòng ông .

 

Ông vĩnh viễn thể quên một sự thật — Hứa Đông Hạ là con gái ruột của Quách Uyển Như.

Nếu ngay thời điểm then chốt như bây giờ mà Quách Uyển Như rút lui giữa chừng hoặc phản bội, thì tất cả thứ đều xem như sụp đổ.

 

Hiện tại ông còn bất kỳ tư cách nào để đánh cược.

 

Thấy ông im lặng quá lâu, Hà Chí Thành nhấp một ngụm thơm, lạnh nhạt :

 

“Cung giương, còn đường đầu.

Chúng giờ còn đường lui nữa, nên suy nghĩ kỹ .”

 



 

Vancouver, ánh đèn rực rỡ dần lên, bóng đêm cũng lặng lẽ buông xuống.

 

Từ khi công ty đình chỉ công tác, Tống Lâm Viên sống vô cùng nhàn nhã.

Sau khi Lục Hà về nước, gần như ngày nào cũng đến bệnh viện. Mỗi khi Hứa Đông Hạ ngoài phơi nắng, đều bám theo sát , chăm sóc tận tình, xứng danh bảo mẫu tận tụy.

 

Tối hôm đó khi trở phòng bệnh, Tống Lâm Viên cũng theo.

Hứa Đông Hạ cuối cùng nhịn mà hỏi:

 

“Tống Lâm Viên, chẳng lẽ việc gì ?”

 

Tống Lâm Viên kéo ghế cạnh giường cô, gương mặt tuấn nở nụ lười biếng:

 

“Có chứ. Chẳng đang bảo vệ cô ? Chuyện lớn đấy nhé.”

 

Dù gì nếu cô xảy chuyện gì sự bảo vệ của , khi Lục Hà đánh c.h.ế.t thật cũng nên.

 

Hứa Đông Hạ: “……” Không còn gì để .

 

Trưa nay, cô xem video Lục Hà vây tại sân bay khi về nước, nhớ những câu hỏi sắc bén của đám phóng viên, chân mày khỏi khẽ nhíu.

 

Sau một lúc im lặng, cô đầu Tống Lâm Viên, khẽ hỏi:

 

“Anh ai là đ.â.m ?”

 

Tống Lâm Viên sững , lắc đầu, nhún vai:

 

“ gì hết.”

 

Ai mà tin chứ.

 

Hứa Đông Hạ mơ hồ đoán điều gì đó — họ , chắc là vì đó là quen.

 

Trong những quen, ghét cô, thù hằn cô, mong cô chết, thật nhiều. Vậy nên dễ đoán là ai.

 

Thấy sắc mặt cô , Tống Lâm Viên ngập ngừng một lúc, chút lúng túng an ủi:

 

“Ê, đừng nghĩ lung tung nữa, an tâm tĩnh dưỡng .

Những chuyện còn , để đàn ông của cô giải quyết cho.”

 

Ngay lúc đó, điện thoại reo lên.

 

Anh lấy xem dậy, với phụ nữ giường:

 

“Cô nghỉ sớm nhé, bên ngoài canh gác , cứ yên tâm mà ngủ. đây.”

 

Hứa Đông Hạ gật đầu, gì thêm.

 

Nhìn theo bóng dáng vội vã rời , cô cau mày, cảm thấy gì đó .

 



 

Tống Lâm Viên rời phòng bệnh, đến bên cửa sổ hành lang, bắt máy.

Trong điện thoại vang lên giọng kính cẩn:

 

“Cậu Tống, theo lệnh của , bộ nhân viên an ninh trong bệnh viện bằng của chúng .”

 

“Ừ, .”

 

Tống Lâm Viên gõ nhẹ ngón tay lên bệ cửa sổ, môi khẽ mím:

 

“Chỉ cần phát hiện khả nghi lẻn viện, lập tức bắt giữ.”

 

Hiện giờ khắp bệnh viện, từ trong ngoài đều đầy camera và canh phòng, tin kẻ nào thể lọt khỏi “thiên la địa võng” mà giăng .

 

“ Tống, còn một chuyện nữa, nãy đại thiếu gia…”

 

Đầu bên còn xong, Tống Lâm Viên nghiêng đầu, trông thấy một đàn ông đang từ đầu hành lang bước về phía .

 

Anh khẽ l.i.ế.m khóe môi, ánh mắt âm trầm:

 

“ thấy .”

 

“Xin Tống, khăng khăng đòi xông , hơn nữa phận đặc biệt, chúng ngăn nổi…”

 

“Không , thì thả chó ở cửa. Có lẽ sẽ cản .”

 

“…Cái gì cơ?”

 

“ đùa , nếu kiếm chó nghiệp vụ thì càng .”

 

Nói xong, Tống Lâm Viên dứt khoát cúp máy.

 

Người mà gọi là “ trai danh nghĩa” bước tới mặt, đảo mắt đánh giá một lượt, vẫn là cái dáng vẻ khiêu khích đ.ấ.m đó.

 

Người đàn ông khẩy:

 

“Sao thế? Gặp mà thấy bất ngờ ?”

 

Tống Lâm Viên nhướng mày, uể oải đáp:

 

“Anh ở đây từ khi nào thế? À, nào, Hà Chí Thành phái đến điều tra tình hình của Tiểu Hạ Hạ ?”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com