Về đến phòng bệnh, Hứa Đông Hạ tin Lục Hà về nước sớm, nhưng cô hề tỏ bất ngờ.
Từ lúc tỉnh , cô lờ mờ đoán trong nước chắc chắn chuyện gì đó xảy , chỉ là cô thôi.
Cô ngẩng đầu đàn ông bên mép giường, điều mà hỏi lý do về sớm, chỉ khẽ cong môi :
“Không , ở đây bác sĩ chăm sóc , đừng lo.”
Tống Lâm Viên đang bò ở cuối giường liền nhướng mày:
“Này , hai tính bỏ quên ở thế? thể ở chăm sóc Tiểu Hạ Hạ mà.”
Tiểu Hạ Hạ…
Thẩm Nhất Hàng trong lòng rùng , vô thức liếc Lục Hà.
Người mặt biểu cảm, ánh mắt sâu thẳm như giếng cổ.
Tuy Tống Lâm Viên trông thì vẻ đáng tin, nhưng xét ở thời điểm hiện tại, đúng là ai phù hợp để ở chăm sóc bác sĩ Hứa hơn .
Không chỉ vì bối cảnh gia đình họ Tống hiển hách, mà còn vì Tống Lâm Viên thật thông minh và thâm sâu hơn vẻ ngoài nhiều.
Lục Hà quyết định về nước sớm, điều đó nghĩa là chuyện ở Vancouver đều sắp xếp thỏa.
Anh phụ nữ đang giường bệnh, khẽ mấp máy môi:
“Anh sẽ sớm đón em về.”
Hứa Đông Hạ đối diện với đôi mắt đen sâu của , hiểu rõ trong lòng đang nghĩ gì. Cô mỉm rạng rỡ:
“Không cần gấp . Vết mổ lành nhanh như , cần bận tâm đến em.”
Cô dừng một lát, tiếp lời:
“Dù gì, em cũng sẽ về phía .”
Lời dứt, hình cao lớn của đàn ông khẽ chấn động, gương mặt xưa nay vẫn lạnh nhạt rốt cuộc cũng xuất hiện một nụ mờ nhạt.
Lại một nữa “phát cẩu lương” mặt, may mắn là Thẩm Nhất Hàng miễn dịch, bình tĩnh dời mắt nơi khác, giả vờ như thấy, thấy gì hết.
Tống Lâm Viên thì .
Đây là đầu tiên thấy vị bác sĩ Hứa luôn điềm tĩnh, lạnh nhạt những lời khiến đỏ mặt như mặt khác. Anh kinh ngạc, … tổn thương.
Tổn thương vì bản vẫn là một con “chó độc ”, đả kích sâu sắc trong lòng.
Anh nghĩ đến mối tình đơn phương đầy gian truân của , cảm xúc càng thêm u uất, thế là lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh.
Tống Lâm Viên ở hành lang một lúc, ngoài dự đoán, nhanh đó Lục Hà cũng khỏi phòng bệnh.
Hai cửa sổ sát đất rộng lớn, cùng xuống cảnh vật bên ngoài.
Cửa kính trong suốt phản chiếu bóng dáng cao lớn và gương mặt tuấn của cả hai.
Tống Lâm Viên bầu trời xanh thẳm và mây trắng lững lờ, khuôn mặt cũng dần thu vẻ bông đùa, hờ hững hỏi:
“Cậu gì?”
Lục Hà bên cạnh, vai rộng lưng thẳng, hai tay đút túi quần âu, khí chất cao nhã mà trầm tĩnh.
Anh im lặng một lúc, bình thản:
“Chăm sóc cho cô .”
Tống Lâm Viên vốn nghĩ sẽ dặn dò cả đống chuyện lằng nhằng, ngờ chỉ là những từ đơn giản đó, khiến phần bất ngờ.
Anh chớp mắt, vẻ sủng mà kinh:
“Sao hả, tin ?”
“Cũng tàm tạm.”
“…”
Nét đắc ý mặt Tống Lâm Viên khựng . Tàm tạm là cái nghĩa gì?
Anh đang định cãi , thì giọng trầm thấp của vang lên:
“ cũng chỉ thể là thôi.”
Anh sửng sốt, nở nụ khẽ.
Tuy lời dễ , nhưng cũng xem như một cách gián tiếp thừa nhận năng lực của .
Chỉ — cũng chỉ là đủ năng lực để đối đầu trực diện với những lão cáo già như Phó Hạ Viễn và Hà Chí Thành.
Phải là, đời Lục Hà khen khác một câu cũng đủ khiến bất ngờ.
Càng nghĩ tâm trạng càng , Tống Lâm Viên nhướng mày, giả vờ thẹn thùng liếc bên cạnh, lắc lư :
“Thừa nhận tin nhanh hơn , vòng vo mệt ?”
“…”
Lục Hà nghiêng đầu liếc một cái, môi mấp máy:
“Coi như nợ một ân tình, thể đưa một điều kiện.”
Anh đúng là rạch ròi rõ ràng, thích nợ nần ai điều gì.
Tống Lâm Viên thầm vui mừng, vẻ trầm tư:
“Điều kiện … hình như …”
Chưa xong, đột nhiên im bặt.
Lục Hà ngoài cửa sổ, khóe môi khẽ cong, rõ ràng đoán điều kiện mà đối phương .
Tống Lâm Viên ho nhẹ một tiếng, bỏ ngay vẻ ngông nghênh ban nãy, giọng điệu dịu xuống:
“Thôi , đưa điều kiện quá đáng gì . Cậu giúp tìm một là .”
Lục Hà giả vờ bất ngờ, nhạt:
“Ồ? Đến cả mà cũng tìm ?”
“Cậu thì cái…”
Chữ “” đó, khi đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của , lập tức nuốt xuống.
Lo sợ sai điều gì khiến Lục Hà nổi giận, lật kèo thì toi.
Anh hiểu quá rõ con Lục Hà — căn bản… thể tính là lành gì.
Nếu hôm nay nhờ mặt giúp đỡ, sợ là ngay cả cái cơ hội đổi điều kiện cũng .
Nghĩ tới đây, Tống Lâm Viên càng thận trọng trong lời :
“Không tìm , là đối phương cố ý tránh mặt , tiện mặt.”
Lục Hà nhướng mày, giọng điệu mang theo vài phần trêu chọc:
“Xem , Tống công tử đúng là lòng , cô ghét đến mức nào mới cố tình trốn tránh như thế?”
“…”
Tống Lâm Viên nhịn cơn chửi thề, vẫn giữ vững nụ :
“Vậy rốt cuộc đồng ý ? Đừng quên, là sẽ trả ân tình, ép .”
Lục Hà liếc , giọng bình tĩnh:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Đương nhiên sẽ thất hứa.”
Tống Lâm Viên lập tức vui vẻ vỗ tay một cái, một y tá ngang qua, thấy liền với ánh mắt kỳ lạ.
Anh chẳng thèm để ý, ho khan một tiếng:
“Tốt! Cậu đồng ý thì nhớ kỹ. Chờ xử lý xong chuyện trong nước, nhất định giúp tìm đó.”
Lục Hà khẽ cong môi:
“Cô tên gì?”
Tống Lâm Viên khựng một chút, khung cảnh hỗn độn mà rực rỡ ngoài , im lặng vài giây, chậm rãi hai chữ:
“Hình Tinh.”
—
Thẩm Nhất Hàng đoán sai, ngày hôm trở cục cảnh sát, Giang Mạc nhận quyết định tạm đình chỉ công tác.
Trong văn phòng, cục trưởng đem chuyện video đánh gây bùng nổ mạng ngày hôm qua cùng áp lực từ cấp và truyền thông mấy ngày nay, trút bộ cơn giận lên Giang Mạc, mắng đến mức chừa chút thể diện.
Trong sở, ai phận thật sự của Giang Mạc. Nói cách khác, nếu cục trưởng thế lực lưng , e rằng ông đến rắm cũng dám thả một cái.
Giang Mạc đình chỉ công tác.
Từ đầu đến cuối, một lời, mặt biểu cảm.
Vừa bước khỏi văn phòng, ít đồng nghiệp vốn luôn kính trọng vây quanh hỏi han, khi chuyện đình chỉ, tất cả đều im bặt.
Trên khuôn mặt ai nấy đều rõ hai chữ phẫn nộ.
Giang Mạc dở dở , ngược còn an ủi bọn họ:
“Ông đây chỉ nghỉ phép mấy ngày thôi, các từng một mặt như đưa đám là ? Ghen tỵ vì nghỉ ?”
Có bức xúc :
“Đội trưởng, cục trưởng căn bản hiểu đầu đuôi câu chuyện,cớ gì đình chỉ ?”
“Im miệng.”
Giang Mạc trừng mắt lườm một cái:
“Để lão cổ lỗ sĩ thấy, e rằng cũng thu dọn đồ đạc về nhà ăn cơm đấy.”
Nghe , mấy lập tức im bặt.
Giang Mạc phất tay, giả vờ bực :
“Giải tán giải tán, ai gì thì .”
Anh định về văn phòng thu dọn đồ đạc thì gọi :
“Đội trưởng, cô gái hình như đến tìm , ở đó lâu lắm .”
Giang Mạc khựng , đầu — quả nhiên thấy Nam Kiều đang cách đó xa.
Gương mặt cô trắng bệch, ánh mắt rời khỏi .
Nói thật, bọn họ lâu gặp .
Anh im lặng mấy giây, giữa đôi lông mày là sự lạnh lẽo xa cách, môi mím chặt:
“Không quen .”
Nói xong trở văn phòng.
Chẳng bao lâu , Nam Kiều cũng bước .
Vừa cửa, cô thấy Giang Mạc đang gom đồ ném một cái thùng giấy.
Cô ngập ngừng, nhíu mày:
“ đình chỉ .”
Giang Mạc chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ khẽ nhạt:
“Tin tức nhanh đấy. Sao, cố tình tới để chọc ông đây bực ?”
Nam Kiều quá quen với kiểu giễu cợt lạnh lùng của , cô tiến gần, cách một chiếc bàn, kiêu ngạo :
“Giang Mạc, vì để rửa sạch oan khuất cho em trai , nhiều.”
“Không vì cô.”
Giang Mạc ném xấp hồ sơ trong tay thùng, một tay đặt lên mép thùng, ngẩng đầu phụ nữ đối diện.
Khuôn mặt lạnh lùng, nhạt:
“Điều ông đây là sự thật. Dù giam bên trong là em trai cô bất kỳ ai, với đều như .”
Nam Kiều ngẩn .
Cô hít sâu một , kiềm chế cảm xúc:
“Giang Mạc, đến đây để cãi với . chỉ cảm ơn .”
“Cảm ơn xong chứ?”
Giang Mạc cúi đầu tiếp tục thu dọn đồ đạc, giọng chút cảm xúc:
“Cảm ơn xong thì .”
Nam Kiều vẫn yên động đậy.
Cô cứ chằm chằm, lời nào, cũng rời .
Giang Mạc thu dọn thêm vài món nữa, khóe mắt liếc thấy cô lì như khúc gỗ, chớp mắt, bỗng cảm thấy cả bức bối.