Khi thấy giọng từ đầu dây bên , Hà Chí Thành sững một lúc, thể tin nổi mà gọi to cái tên đó:
“Giang Mạc? Là ?!”
Lúc ông mới hiểu vì buổi trưa hôm nay, Giang Mạc trùng hợp đến tìm ông ngay lúc ông đang xử lý Phương Huệ.
Thì luôn lưng Phương Huệ, kẻ âm thầm giật dây tất cả… chính là Giang Mạc.
Thì luôn ngáng đường ông, chính là .
Bên , Giang Mạc ngoài ban công, vóc dáng thẳng tắp.
Trời đêm đen thẳm rải rác những vì lấp lánh, ánh sáng nhàn nhạt phủ lên hình .
Nghe giọng kinh hoàng của Hà Chí Thành qua điện thoại, khẽ nhếch môi, mỉa mai:
“Nếu , thì ông nghĩ là ai?”
Hà Chí Thành dần bình tĩnh .
Nghĩ đến cảnh Phương Huệ lén lút lục lọi đồ trong thư phòng, sắc mặt ông trầm hẳn xuống:
“Giang Mạc, là cảnh sát, mà xúi giục khác trộm cắp, chuyện phạm pháp. Nếu chuyện lan truyền ngoài, cần tay, cũng sẽ bại danh liệt. Gia tộc họ Giang của cũng vì mà mất mặt!”
“Ông đang giảng pháp luật với ?”
Giang Mạc nhịn bật khẽ, trong mắt ánh lên thứ ánh sáng lạnh nhạt như pha lê giữa đêm sâu.
Anh chậm rãi hỏi:
“Vậy bằng chứng ? Bằng chứng xúi giục khác trộm cắp, chuyện trái pháp luật ?”
Hà Chí Thành khựng , định mở miệng phản bác, thì chợt nhớ :
Giờ Phương Huệ đang trong bệnh viện, hôn mê bất tỉnh. Căn bản nhân chứng sống nào thể buộc tội.
Ông siết chặt nắm đấm.
Chẳng trách Giang Mạc tỏ tự tin đến thế, thậm chí còn dám trực tiếp bắt máy gọi — rõ ràng là ông thể gì .
Giang Mạc chờ một lúc, thấy đầu dây bên vẫn đưa chứng cứ cụ thể, liền khẽ nhướng mày, cố ý vẻ tiếc nuối:
“À, quên mất. Bây giờ phu nhân của ông đang hôn mê, tỉnh . Trong tay ông cũng chẳng nhân chứng nào, kiện nổi .”
Xương hàm Hà Chí Thành siết chặt đến mức gân xanh nổi rõ, ánh mắt như thiêu đốt đàn ông bên điện thoại.
Giọng ông khàn đặc vì giận:
“Giang Mạc, đừng vội đắc ý!”
Giang Mạc cúi tựa lên lan can, ánh mắt dõi về phía con đường phía xa sáng đèn neon nhấp nháy, giọng chậm rãi:
“Cảm giác thật tệ đúng ?” Anh cố tình ngừng một lúc, đó nhạt:
“Còn thì thấy quen lắm — vì đây chẳng chiêu bài sở trường của ông ?”
Hà Chí Thành sững .
Ông tất nhiên hiểu rõ đây là một cái bẫy, liền giả vờ hiểu:
“ đang gì.”
Dứt lời, ông giận dữ cúp máy.
Sau đó ném điện thoại lên bồn rửa mặt, rời khỏi phòng tắm.
Cuộc gọi cắt, nhưng Giang Mạc cũng chẳng để tâm.
Anh cúi đầu chiếc điện thoại thuộc về trong tay, gương mặt lặng lẽ chìm trong sắc đêm, đôi mắt đen u tối rõ cảm xúc.
Chiếc điện thoại là do Hà Tu Sơ tiện tay ném cho lúc rời khỏi hiện trường tai nạn.
Không ngờ gài bẫy đêm nay thành công đến — Hà Chí Thành thật sự tưởng nhầm rằng Phương Huệ là .
Xem ông từng nghi ngờ Hà Tu Sơ.
Có lẽ đến lúc chết, ông cũng chính đứa con trai ruột của mới là âm thầm khiến ông sụp đổ.
Giang Mạc xoay xoay chiếc điện thoại trong tay, ánh mắt về phía những tòa cao ốc nối tiếp phía xa, càng lúc càng sâu thẳm.
Đêm nay… là một đêm thể ngủ yên.
⸻
Vancouver, buổi trưa.
Sau bữa trưa, Lục Hà mượn một chiếc xe lăn, đẩy Hứa Đông Hạ xuống khu vườn bệnh viện để tắm nắng.
Ánh nắng mưa đặc biệt dịu nhẹ, ấm áp.
Không khí mang theo hương cỏ xanh và mùi đất ẩm cơn mưa.
Trong khu vườn hoa, thường xuyên thể thấy nhà đẩy bệnh nhân ngoài hóng gió, phơi nắng.
Hai bộ chậm rãi trong yên lặng, cuối cùng dừng chân một gốc cây rậm rạp nghỉ ngơi.
Hứa Đông Hạ về phía những bệnh nhân đang dạo trong vườn, mỉm :
“Em nhớ là, hồi còn ở bệnh viện, mỗi khi tâm trạng là thích ở cửa sổ xuống khu nội trú.
Nhìn những phẫu thuật đang dần hồi phục, trong lòng sẽ cảm giác thành tựu.”
Lục Hà xoa nhẹ lên đầu cô, dịu dàng khen:
“Rất giỏi.”
Lúc , như một phụ đang khen thưởng một đứa trẻ ngoan — giữa đôi mày đều là nét dịu dàng, hàng mi dài như lông vũ nhẹ nhàng quét qua trái tim cô.
Không tiếng động mà… rung động nữa.
Hứa Đông Hạ vội , đỏ tai, chút ngượng ngùng.
Dù ở bên bao lâu, sức hút của “Lục tiên” sinh vẫn khiến khó lòng chống đỡ.
Cô định sang ngắm cảnh để che giấu bối rối, thì đột nhiên trông thấy hai bóng đang tiến gần.
Một là Tống Lâm Viên.
Còn … là Thẩm Nhất Hàng?
Hứa Đông Hạ sửng sốt — mặt ở Vancouver?
Tống Lâm Viên vẫn ăn mặc nổi bật như khi — sơ mi Hello Kitty màu hồng phối với quần trắng, dung mạo tuấn, dáng cao ráo, cả toát vẻ yêu nghiệt.
So , Thẩm thiếu gia – mà đây Hứa Đông Hạ cũng từng thấy chói mắt – hôm nay vẻ khiêm tốn, giản dị hơn hẳn.
Tống Lâm Viên bước đến mặt hai , ánh mắt quét một vòng đánh giá Đông Hạ đang xe lăn.
Thấy cô gì quá nghiêm trọng, mới chuyển ánh mắt sang Lục Hà đang băng ghế đá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh cau mày, trách móc:
“Xảy chuyện lớn như , mà với . Cậu suýt nữa thì lật tung hết bệnh viện ở Vancouver lên ?”
Lục Hà khẽ ngẩng mắt, lạnh lùng liếc dáng vẻ oan ức của Tống Lâm Viên, trong lòng dâng lên cảm giác sởn gai ốc, nhịn mỉa mai:
“Liên quan gì đến ?”
Tống Lâm Viên trợn to mắt, ôm n.g.ự.c đầy kinh ngạc:
“Cậu chê ? Cậu nghiêm túc đấy hả?”
Dáng vẻ tổn thương, y như một cô vợ nhỏ uất ức.
Lục Hà: “…”
Hứa Đông Hạ nhịn bật , đưa tay xoa trán.
Cô rõ Tống Lâm Viên là cố tình để chọc tức Lục Hà, bởi thế mới tung chiêu “ lực diễn sâu”.
Cô quen với cách hai họ “cà khịa” , nhưng Thẩm Nhất Hàng thì .
Anh ngây Tống Lâm Viên và Lục Hà, hiểu nổi — quan hệ giữa hai họ từ khi nào “ thiết” đến mức ?
Ngây một lúc, mới sực tỉnh, vội vàng ho nhẹ để tìm cảm giác tồn tại của .
Anh hạ giọng hỏi Hứa Đông Hạ:
“Bác sĩ Hứa, cơ thể cô chứ?”
Hứa Đông Hạ khẽ lắc đầu, đáp:
“Nghỉ ngơi vài ngày, chờ vết mổ lành là thể xuất viện .”
Nghe , Thẩm Nhất Hàng vội xua tay:
“Không cần vội, cần vội. Cô cứ từ từ dưỡng thương, khỏe hẳn hẵng xuất viện cũng muộn.”
Phản ứng của phần kỳ lạ.
Hứa Đông Hạ gì, chỉ lặng lẽ chuyển chủ đề:
“À , vẫn hỏi, đến tận Vancouver thế?”
Thẩm Nhất Hàng khựng một chút, liếc mắt Lục Hà, mím môi :
“ đến tìm Lục Hà, chút việc cần .”
Lục Hà bình thản liếc mắt .
Tống Lâm Viên, dù bình thường luôn náo nhiệt, điều, lặng lẽ đẩy xe lăn của Hứa Đông Hạ chỗ khác, mỉm :
“Hai họ chuyện cần bàn, đưa cô tắm nắng nhé.”
Hứa Đông Hạ từ chối.
Tuy nhiên trong lòng vẫn mang theo chút nghi hoặc và lo lắng — chuyện gì thể khiến Thẩm Nhất Hàng bay thẳng từ Đồng Thành đến tận Vancouver thế ?
Chẳng lẽ… công ty xảy vấn đề?
Thẩm Nhất Hàng theo bóng hai dần rời xa, trầm mặc giây lát, bước đến cạnh Lục Hà.
Anh hỏi khẽ:
“Bác sĩ Hứa… vẫn chuyện ở trong nước đúng ?”
Lục Hà khẽ gật đầu.
Ánh mắt ôn hòa và tĩnh lặng của vẫn luôn dõi theo bóng hình phụ nữ .
Lý do cho cô , phần nhiều xen chút ích kỷ.
Không chỉ vì sợ cô lo lắng, nghĩ ngợi lung tung, mà còn vì… để cô thấy một Lục Hà lạnh lùng và tàn nhẫn như thế.
Thẩm Nhất Hàng quen lâu, tất nhiên hiểu rõ tính cách đó.
Anh trầm ngâm giây lát, mục đích chuyến :
“Lục Hà, tình hình trong nước giờ khá phức tạp, e là cần về một chuyến, đích xử lý.”
Thực Lục Hà cũng sớm lường điều , chỉ là vẫn hành động mà thôi.
Từ việc Đông Hạ đ.â.m nhập viện, cho đến chuyện Phương Huệ hiện giờ còn đang hôn mê — đủ thấy bọn cáo già thể nhẫn nại thêm nữa, bắt đầu phát điên .
Một khi tay, chắc chắn sẽ dễ dừng .
Cung giương, thể bắn.
Họ ắt hẳn cũng hiểu rằng nếu nhân cơ hội nhổ tận gốc, tương lai rắc rối sẽ còn nhiều hơn.
Nên giờ, dù ầm ĩ, cũng nhất quyết nghĩ đủ cách để loại trừ hết chướng ngại.
Thẩm Nhất Hàng và cùng suy nghĩ.
Chỉ trong vài ngày, từ chuyện của Hứa Đông Hạ đến Phương Huệ, sự việc ngày càng đẩy lên cao trào, truyền thông cũng bắt đầu bám riết buông.
Xem đối phương liều lĩnh.
Anh trầm giọng:
“Lần Giang Mạc đánh cho Hà Chí Thành một trận trò, khả năng cao sẽ đình chỉ công tác.
Mà bên trong sở cảnh sát cũng nhiều mua chuộc, Phương Huệ đang gặp nguy hiểm.”
Thẩm Nhất Hàng liếc về phía Tống Lâm Viên và Hứa Đông Hạ ở đằng xa, ngập ngừng một chút tiếp:
“Còn nữa, phía Phó Hạ Viễn, Phó Hy Lâm lén bỏ nhà , đến giờ vẫn tìm .
Dựa quan hệ và thế lực của nhà họ Phó, mà vẫn thể tìm — e là đang âm thầm giúp cô trốn.”
“Phó Hy Lâm vốn là thù dai, sợ rằng cũng sẽ dễ dàng bỏ qua cho bác sĩ Hứa.”
“May mà giờ cô còn tiền án, thể xuất cảnh , nên hiện tại bác sĩ Hứa vẫn an khi ở đây.”
Lục Hà lặng lẽ .
Thẩm Nhất Hàng xong, đầu , trầm ngâm hỏi:
“Cậu đoán xem, mục tiêu tiếp theo của bọn họ là ai?”
Mục tiêu tiếp theo — tất nhiên là hiện tại gây mối uy h.i.ế.p lớn nhất cho họ.
Gương mặt Lục Hà trở nên nghiêm nghị, mím môi:
“ nhớ Hà Chí Thành một sòng bạc ngầm.”
Thẩm Nhất Hàng sững , nhướng mày trêu chọc:
“Trò chơi mới bắt đầu, mà chơi lớn như — sợ trắng tay ?”
Lục Hà chậm rãi :
“Ừ. Cược lớn thì mới thắng lớn. Còn chuyện mất trắng… e là dễ .”
Giọng điệu của lúc , cực kỳ ngông cuồng.
Thẩm Nhất Hàng khựng vài giây, nhịn đ.ấ.m nhẹ vai , mắng: