Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn

Chương 157: Trong nước quá ồn ào.



Vancouver, bệnh viện.

 

Khi Đông Hạ tỉnh , là ngày hôm .

Bên ngoài nắng dịu và rực rỡ, từng tia sáng xuyên qua ô cửa kính trong suốt, chiếu rọi lên chiếc giường trắng tinh và nền nhà sáng bóng.

Trong khí vẫn là mùi thuốc sát trùng quen thuộc.

Vết thương phẫu thuật vẫn còn đau âm ỉ, như thể vô con kiến nhỏ gặm nhấm.

 

Cô vô thức nhíu mày, từ từ mở mắt ánh nắng nhẹ.

Vừa mở mắt , cô thấy một đàn ông bên khung cửa sổ.

 

Anh cao ráo, vai rộng eo thon, cả hình đều ngược sáng, như phủ lên một lớp ánh sáng vàng óng ánh.

Đông Hạ nheo mắt, mới cử động một chút, đàn ông dường như cảm nhận , lập tức đầu .

Thấy cô tỉnh , nhanh chóng tới.

 

Anh cúi nâng đầu giường lên, để cô dựa cho thoải mái hơn.

Đông Hạ nhanh chóng phát hiện sắc mặt chút kém – thể là do cả đêm ngủ, hoặc vì lý do nào khác.

Hốc mắt sâu hơn bình thường, ánh mắt đen láy sắc bén, khí chất dịu dàng thường ngày cũng phai nhạt ít.

 

Nhớ cảnh tượng khi ngất , Đông Hạ hé môi, gọi khẽ:

“Lục Hà.”

 

Người đàn ông khựng , ngẩng đầu cô.

Anh kéo một chiếc ghế bên mép giường, khuôn mặt cuối cùng cũng chút dịu dàng, giọng trầm thấp:

“Ừ, đây.”

 

Đông Hạ chăm chú, trong lòng cảm xúc rối bời.

Giờ cô cũng phân biệt nổi, mặt là Lục Hà là Lục Ly.

 

Có lẽ đoán nguyên nhân cô im lặng, liền khẽ nhếch môi, trêu ghẹo:

“Bà Lục, ngủ một giấc dậy là tính bỏ của chạy lấy ?”

 

Đông Hạ sững , nhanh chóng mỉm .

Trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng rơi xuống, cô dựa đầu giường, nửa đùa nửa thật:

“Sao thể chứ? Bỏ , em kiếm một chồng thương em như thế nữa.”

 

Lục Hà bật khẽ, ánh mắt rơi xuống bụng cô, ánh tối , giọng dịu dàng:

“Còn đau ?”

 

Đông Hạ khẽ lắc đầu, giọng khàn, chậm và nhẹ vì sợ động đến vết thương:

“Chỉ đau một chút thôi, nhưng cũng bình thường. Ngày mai chắc sẽ đỡ hơn.”

 

Cô là vì sợ lo, cố tình trấn an .

Nghĩ đến điều đó, ánh mắt Lục Hà tối rõ rệt.

 

Đông Hạ lẽ vĩnh viễn cũng – khi tỉnh dậy, thấy cô bất động giường bệnh, sắc mặt trắng bệch…

Anh ghét bản đến mức nào.

 

Anh kéo cô thế giới của , mà thể bảo vệ cô chu – thậm chí còn để cô thương.

 

“Người gây chuyện đó… bắt ?”

Đông Hạ thấy im lặng, nhẹ giọng hỏi.

 

Lục Hà hồn, cô:

“Ừ, bắt .”

 

Anh giải thích gì thêm về kẻ đ.â.m cô.

Đông Hạ chuyện đơn giản như nghĩ. Nếu , cô cũng hỏi nữa.

 

Cô ngừng vài giây, chủ động chuyển đề tài, phần tiếc nuối:

“Xem theo tình trạng , hôn lễ chắc dời .”

 

Lục Hà mỉm nhẹ, dịu dàng trấn an:

“Không cả, chuyện hôn lễ cứ để lo.”

 

“Mẹ chuyện ?”

“Biết , gọi về bảo bà đừng lo.”

 

“Vậy bao giờ chúng về nước?”

“Chờ thêm chút nữa.” – Lục Hà vẻ nghi ngờ trong mắt cô, giọng dịu dàng, giải thích đơn giản:

“Trong nước… quá ồn ào. Ở đây tĩnh dưỡng thêm một thời gian về.”

 

Quá ồn ào?

Đông Hạ hiểu rõ ý của ba chữ đó, nhưng cô mơ hồ cảm nhận – trong thời gian cô hôn mê, chắc chắn xảy nhiều chuyện mà cô .

 



 

Cảnh chuyển – Đồng Thành, biệt thự nhà họ Phó.

 

Buổi sáng, tin tức về vụ tai nạn xe của Phương Huệ lan truyền khắp nơi, náo động cả mạng xã hội.

Cảnh Giang Mạc đánh Hà Chí Thành ở bệnh viện cũng qua đường , tung lên mạng, khiến dư luận chú ý ít.

 

Phó Hạ Viễn tắt tivi, đưa tay day day thái dương vì đau đầu.

 

Chuyện Hà Chí Thành thực sự quá cẩu thả – chỉ cần sơ suất một chút là để sơ hở, đến lúc đó bọn họ ai cũng tiêu đời.

 

Vốn định nhân lúc Hứa Đông Hạ thương để lặng lẽ tay diệt trừ Lục Hà.

giờ thì – vụ tai nạn cướp một mạng cảnh sát, Giang Mạc – con ch.ó điên đó – chắc chắn sẽ chịu để yên.

 

Nếu liên thủ với Lục Hà…

Thì bộ cục diện sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát.

 

Khốn kiếp.

 

Phó Hạ Viễn tức giận đập tay lên tay vịn ghế gỗ, đúng lúc đó, Quách Uyển Như từ lầu xuống trông thấy cảnh tượng .

Bà khựng một chút bước thẳng về phía ông.

Ngồi xuống bên cạnh ông, bà bật tivi lên.

Trên màn hình đang phát bản tin về vụ tai nạn xe của Phương Huệ.

 

Phó Hạ Viễn dần bình tĩnh , nghiêng đầu bà, hỏi:

“Muộn thế còn ngủ?”

 

Ánh mắt Quách Uyển Như dừng màn hình tivi, bình thản đáp:

“Mất ngủ.” Rồi sang ông, bổ sung một câu:

“Ông cũng ?”

 

Phó Hạ Viễn lập tức cứng họng.

 

Không khí lặng trong chốc lát.

Quách Uyển Như chăm chú màn hình, chần chừ hỏi:

“Năm xưa chuyện nhà họ Lục, ngoài ông … còn kẻ đồng lõa khác, đúng ?”

 

Câu dứt, sắc mặt Phó Hạ Viễn lập tức đổi.

Ông bà bằng ánh mắt sâu thẳm khó đoán, mím môi:

“Bà ý gì?”

 

Thực Quách Uyển Như sớm đoán .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chỉ dựa một nhà họ Phó thì thể đè nén một vụ án lớn đến thế? Nhất định là kẻ tiếp tay .

Nếu , mấy chục năm qua, Phó Hạ Viễn cũng chẳng thể tỏ tự tin vô lo đến .

 

Bà màn hình, đưa suy đoán:

“Là Hà Chí Thành ?”

 

Con ngươi Phó Hạ Viễn khẽ co .

 

Ông im lặng một lúc lâu.

Đến nước , giấu nữa cũng chẳng còn ích lợi gì.

Ông phủ nhận.

 

Thấy ông mặc nhiên thừa nhận, sắc mặt Quách Uyển Như chợt trầm xuống, nhíu mày:

“Vậy… kẻ phái đ.â.m Đông Hạ, chính là Hà Chí Thành, đúng ?”

 

Phó Hạ Viễn gật đầu, giải thích:

“Chuyện phái tấn công Đông Hạ , gì cả.”

 

Nghe , nét mặt Quách Uyển Như khó coi hẳn, chất vấn:

“Các nhằm là Lục Hà cơ mà, động đến Đông Hạ?”

 

“Vì Đông Hạ là điểm yếu của Lục Hà.”

Phó Hạ Viễn thản nhiên :

“Chỉ cần nắm Đông Hạ, Lục Hà chắc chắn sẽ ngoan ngoãn lời.”

Ông ngừng , bổ sung một câu:

“Vì thế, mục tiêu của Hà Chí Thành… chính là Đông Hạ.”

 

Quách Uyển Như trừng to mắt, vẻ thể tin nổi.

Bà lặng một lúc mới dần hiểu hàm ý trong lời ông , sắc mặt càng thêm u ám:

“Ý ông là, Hà Chí Thành sẽ buông tha cho Đông Hạ?”

 

Phó Hạ Viễn quan sát phản ứng gương mặt bà, khẽ gật đầu.

 

Quách Uyển Như lập tức bật dậy, gương mặt đanh , vui:

“Ông hứa với những gì?”

 

Phó Hạ Viễn im lặng một lúc lâu, sang bà, trả lời mà hỏi ngược :

“Uyển Như, nếu … bà định báo cảnh sát ?”

 

Câu hỏi khiến bà nghẹn họng, gì.

 

Thấy , Phó Hạ Viễn tiếp tục, giọng chậm rãi, phần nặng nề:

“Con bé tuyệt tình với bà, đoạn tuyệt cả quan hệ con. Bà bảo vệ nó như , nó cũng , càng chẳng cảm kích . Bà thế… đáng ?”

 

“Vậy nếu là ông thì ?”

Quách Uyển Như cúi ông, lặng một lát hỏi, giọng bình tĩnh:

“Nếu Hy Lâm đoạn tuyệt với ông, mà đang rơi nguy hiểm, ông cũng sẽ chọn khoanh tay ?”

 

Phó Hạ Viễn sững , lập tức cứng họng.

Ông siết chặt nắm đấm, trả lời:

“Không .”

 

Quách Uyển Như khẽ , trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ:

“ cũng . tuy , nhưng nghĩa là thương con . thể cứ trơ mắt nó xảy chuyện. Hạ Viễn, .”

 

Nói xong, bà định lên lầu.

Phó Hạ Viễn vẫn ghế, đầu , nhưng cất tiếng gọi bà:

“Nếu để bà chọn giữa và con bé, bà sẽ chọn ai?”

 

Bước chân Quách Uyển Như khựng .

Bà yên một lúc, nhẹ giọng :

“… chẳng chọn ai cả.”

Nói , bà bước tiếp lên lầu.

 

Phó Hạ Viễn vẫn siết chặt tay.

Gương mặt ông phức tạp khó lường, ánh mắt tối tăm.

Nghĩ đến những lời Quách Uyển Như , ông thể đoán rốt cuộc bà sẽ gì.

Là sẽ lấy bí mật năm xưa của nhà họ Lục để uy h.i.ế.p ông, ép ông tha cho Hứa Đông Hạ?

Hay sẽ thẳng thừng báo công an?

 

Dù là lựa chọn nào…

Cũng đều bất lợi với ông.

 



 

Hai giờ sáng, nhà họ Hà.

 

Tối nay, khi nhận “món quà” gửi từ nước ngoài, Hà Chí Thành thể ngủ .

 

Tâm trí ông hỗn loạn như hai cuộn chỉ rối rắm quấn chặt lấy , chẳng tìm nổi đường thoát.

Ông tình hình của Tô Dương , cũng liệu khai hết tất cả và phản bội .

Lại càng rõ Lục Hà rốt cuộc đang gì — gửi món “quà” là ý đồ gì?

 

Hà Chí Thành bên cửa sổ, tay cầm ly rượu vang đỏ, ánh mắt u tối khung cảnh đêm mờ mịt bên ngoài.

 

Đây là đầu tiên ông nhận – thì đàn ông đó khi tàn nhẫn, cũng thể những chuyện khủng khiếp đến .

 

Quả là ông xem thường .

 

Giờ đây, chuyện đều rối tung — từ vụ Phương Huệ cho đến chuyện Hứa Đông Hạ — tất cả đều vượt khỏi kế hoạch ban đầu.

 

Uống cạn ly rượu trong tay, Hà Chí Thành phòng tắm.

 

Phòng tắm yên tĩnh, chỉ còn tiếng nước chảy ào ào từ vòi.

 

Rửa mặt xong, lúc rút khăn móc, ông vô tình phát hiện một chiếc điện thoại kẹt bồn rửa.

Ông khựng , cúi nhặt lên.

Là điện thoại của Phương Huệ – ông nhận ngay.

 

Nghĩ việc ban sáng bà từng lén trốn phòng tắm, Hà Chí Thành nghĩ đến điều gì, ánh mắt lập tức trở nên âm trầm.

Ông mở nhật ký cuộc gọi.

Có thể do quá sợ hãi nên Phương Huệ quên xóa cuộc gọi lúc trưa.

 

Cuộc gọi lưu tên, chỉ một dãy trùng khớp với thời điểm lúc trưa.

 

Hà Chí Thành dãy đó, suy nghĩ vài giây bấm gọi .

 

Thực ông ôm hy vọng gì nhiều — vụ tai nạn xe sáng nay rầm rộ khắp thành phố Đồng Thành, ai ai cũng Phương Huệ gặp chuyện.

 

Cho nên ông đoán bên chắc chắn sẽ cuộc gọi do Phương Huệ gọi, và tất nhiên sẽ bắt máy.

 

— ông đoán sai .

 

Điện thoại… .

 

Và còn vang lên một giọng quen thuộc.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com