Trước khi gặp Hoắc Tư Thừa, Chung Tức luôn nghĩ mình là tuýp người theo đuổi tự do.
Mặc dù không thể thoát khỏi sự kiểm soát của ba mẹ, từ bỏ thiên văn học, thi vào Học viện quân sự, kỳ nghỉ phải về nhà ngay chứ không được ở lại bên ngoài... nhưng anh vẫn tin rằng chỉ cần thoát khỏi sự bảo vệ quá mức của ba mẹ, anh sẽ lấy lại được tự do, trở nên độc lập và tự tin.
Thực tế, sau khi yêu Hoắc Tư Thừa, anh mới phát hiện ra mình hoàn toàn không có khả năng tự chăm sóc bản thân.
Ban đầu cả anh và Hoắc Tư Thừa đều không biết nấu ăn, sau đó Hoắc Tư Thừa đã học được, còn anh vẫn không biết. Cho đến bây giờ, Hoắc Tư Thừa đã có thể dễ dàng nấu ba món và một tô canh cùng với một món tráng miệng có hình thức bình thường, trong khi anh rán trứng ốp la còn bị dầu bắn khiến phải kêu ầm lên.
Càng nghĩ càng tức, Chung Tức quyết định không vào bếp nữa, nhưng anh không chịu thừa nhận mình không có năng khiếu nấu ăn.
Hoắc Tư Thừa đang hầm canh, anh chạy đến nói: "Em được điểm tuyệt đối trong giờ thực hành."
Hoắc Tư Thừa nhướng mày, "Tức Tức giỏi quá."
Chung Tức suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Điểm trung bình học kỳ trước của em đứng thứ hai khóa."
"Tức Tức nhà anh giỏi quá," Hoắc Tư Thừa cười hỏi: "Sinh viên xuất sắc này, tối nay còn muốn ăn gì nữa không?"
Không đạt được hiệu quả như Chung Tức mong muốn, anh có hơi không vui, nên lại nói: "Ừm... hôm nay trong giờ bắn súng em được sáu mươi chín điểm tổng cộng mục súng hơi và súng ngắn, cao hơn lần trước bảy điểm, chỉ kém anh có chín điểm thôi."
Cuối cùng Hoắc Tư Thừa cũng nghe ra điều gì đó bất thường, hắn nhìn Chung Tức đang buồn bực, rồi vặn nhỏ lửa để canh hầm từ từ, cởi tạp dề, đi đến trước mặt Chung Tức, trước tiên dùng đầu ngón tay chọc chọc má Chung Tức, thấy Chung Tức nhăn mặt không thèm để ý đến mình, liền đưa hai tay chống lên mép bàn đá hoa cương hai bên người Chung Tức, nhốt anh giữa hai cánh tay của mình.
"Không biết nấu ăn có gì đáng buồn đâu? Mỗi người có sở trường riêng của mình, giống như Tức Tức rất hiểu thiên văn học, em có thể kể vanh vách về tất cả các vì sao trên trời, nhưng anh thì không biết gì cả."
"Nhưng lúc đầu cả em và anh đều không biết nấu ăn, vậy mà anh học nhanh thế, giống như anh thông minh hơn em nhiều vậy."
Hoắc Tư Thừa cười nhẹ: "Điều này chỉ có thể nói rằng, Tức Tức sinh ra đã được hưởng phúc."
Chung Tức ngẩng đầu lên, Hoắc Tư Thừa chạm mũi với cậu, giả vờ quyến rũ hỏi: "Anh đã nắm được dạ dày của Tức Tức rồi, khi nào thì có thể nắm được trái tim của Tức Tức đây?"
Chung Tức ghét nhất khi Hoắc Tư Thừa phát ra giọng điệu kiểu này.
Trầm thấp, lại hơi khàn.
Ngọt ngào sến súa.
Chung Tức nổi da gà khắp người, muốn đẩy Hoắc Tư Thừa ra nhưng không đẩy được, Hoắc Tư Thừa tiếp tục hỏi: "Khi nào đây?"
Thực ra lúc đó họ đã yêu nhau, nhưng Hoắc Tư Thừa luôn muốn cậy miệng Chung Tức như cậy vỏ sò, ép Chung Tức nói ra một câu tình tứ, nhưng Chung Tức nhất định không chịu nói.
Chung Tức thực sự không biết cách. Anh chưa có kinh nghiệm yêu đương, mối quan hệ với Thẩm Bân Bạch nếu xét kỹ cũng không tính là tình yêu, còn với Hoắc Tư Thừa thì mọi chuyện tiến triển quá nhanh, thực ra anh vẫn chưa chuẩn bị tâm lý. Dù Hoắc Tư Thừa quyến rũ thế nào, anh cũng không chịu nói. Một câu tình tứ cũng không chịu nói. Thói quen xấu này kéo dài đến vài năm sau khi họ kết hôn.
Thân phận đột nhiên từ bạn trai chuyển thành bạn đời, lúc đầu Chung Tức còn hơi bối rối, thêm vào đó là ba năm Hoắc Tư Thừa và Du Khả Ngọc gia nhập đội đặc công, khi mới kết hôn Chung Tức luôn tỏ ra rất lạnh nhạt.
Họa vô đơn chí, đúng lúc mới cưới cũng là thời gian Hoắc Tư Thừa bận rộn công việc nhất, hắn vừa nhận chức Giám đốc điều hành căn cứ Blue Rock, công văn chất cao như núi, ký xong các loại văn bản lại phải tham dự đủ loại tiệc tùng.
Khi về nhà lúc đêm khuya, Chung Tức đã ngủ.
Lên giường sẽ đánh thức Chung Tức dậy, Chung Tức ngái ngủ nhìn về phía hắn, chưa kịp để Hoắc Tư Thừa đưa tay ôm đã quay lưng lại.
Thực ra Chung Tức cũng có công việc, chỉ là bị giới hạn bởi thân phận phu nhân của Hoắc Tư Thừa, đi đâu cũng bị người ta theo dõi, lên mạng sẽ thấy người khác bình luận về mình, dần dà, anh thà ở nhà, hoặc tan làm là về nhà ngay, không muốn ra ngoài nữa.
Trước khi mang thai, họ cũng từng giận dỗi một thời gian. Lần đó Chung Tức khó khăn lắm mới nguôi giận, nhân dịp trên báo đài nói sắp có mưa sao băng hiếm thấy trong trăm năm, anh chủ động rủ Hoắc Tư Thừa đến biệt thự quan sát sao.
Anh đặc biệt chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến, rán bít tết, chuẩn bị món tráng miệng và rượu vang đỏ, còn học được nhiều câu tình tứ trên mạng, đang chuẩn bị đêm đó cùng Hoắc Tư Thừa chờ đợi mưa sao băng.
Kết quả Hoắc Tư Thừa họp đột xuất, hoàn toàn quên mất chuyện này. Chung Tức đợi ở biệt thự quan sát sao cho đến khi nến cháy hết mới đợi được Hoắc Tư Thừa đến muộn. Chung Tức ngây ngẩn nhìn cây nến, một lúc không biết tại sao mình lại đồng ý lời cầu hôn của Hoắc Tư Thừa.
Thật chán quá.
Làm sao có thể sống mãi như thế này được?
Hoắc Tư Thừa bước lên, vừa chạm vào tay Chung Tức, đã bị Chung Tức nhẹ nhàng rút về, Chung Tức nói: "Bít tết đều nguội hết rồi, anh muốn ăn thì tự rán lại đi."
Từ ngày đó, quả dưa ngọt biến thành quả dưa đắng, dù Hoắc Tư Thừa có nói ngọt thế nào cũng không dỗ được Chung Tức đang lạnh nhạt nữa. Tuy sau đó quan hệ dần dần hòa hoãn, nhưng Hoắc Tư Thừa vẫn luôn cảm thấy, trong lòng Chung Tức vẫn chưa hoàn toàn gỡ bỏ được nỗi ngờ vực.
Cho đến khi mang thai.
Beta sau khi mang thai sẽ sinh ra cảm giác bất an mãnh liệt, vì sinh mệnh nhỏ trong cơ thể, sự khao khát pheromone alpha của anh càng ngày càng rõ ràng, đôi khi Hoắc Tư Thừa vừa đến gần, anh đã chân mềm nhũn, tim đập nhanh, Hoắc Tư Thừa rời xa, anh lại muốn khóc.
Anh bắt đầu ghét bản thân như vậy, thật là mất mặt.
Sáng sớm còn chưa tỉnh ngủ, anh đã nghe thấy tiếng sột soạt bên tai, là Hoắc Tư Thừa đang mặc áo sơ mi. Sáng nay Hoắc Tư Thừa phải đi thị sát khu Tinh Hải.
Bàn tay Chung Tức giấu trong chăn bỗng nắm chặt góc chăn, anh thực ra... thực ra rất muốn gọi Hoắc Tư Thừa lại. Để Hoắc Tư Thừa ôm anh thêm lần nữa, hoặc hôn anh thêm cái nữa. Dù sao cũng để lại chút mùi hương, nếu không cả ngày anh sẽ bất an, nhưng đến miệng chỉ được một câu: "Alpha không phải đều có dung dịch chiết xuất pheromone sao? Sao anh không có?"
Hoắc Tư Thừa đang chỉnh cổ áo dừng tay lại, hắn nghi hoặc: "Có thì có, em cần dung dịch chiết xuất làm gì?"
Chung Tức úp mặt trong chăn, không nói gì. Sau khi mang thai tính khí Chung Tức càng ngày càng kỳ lạ, Hoắc Tư Thừa nghĩ tối nay về làm thịt bò xào dứa cho Chung Tức.
*
Sau khi thị sát xong công trường ở khu Tinh Hải, Hoắc Tư Thừa ngồi xe về phòng làm việc ở căn cứ, trước khi xuống xe hắn đột nhiên nhớ ra, nói với tài xế: "Đi một chuyến đến chỗ bác sĩ Vương."
Dung dịch chiết xuất pheromone được lấy từ máu.
Hoắc Tư Thừa vừa tới đã nói muốn rút một ống máu, dọa bác sĩ Vương giật cả mình, "Giám đốc à, sao đang khoẻ lại lấy máu?"
Hoắc Tư Thừa không để ý gì, đã bắt đầu xắn tay áo, "Vợ tôi nói muốn dung dịch chiết xuất pheromone của tôi."
Đó là dung dịch chiết xuất alpha cấp mười tỷ người mới có một, mà bị Hoắc Tư Thừa nói như thể một loại nước hoa bình thường.
Bác sĩ Vương không nhịn được hỏi: "Gần đây anh Chung thế nào? Tuần trước tôi đến thăm anh ấy, sắc mặt có vẻ không được tốt lắm."
Hoắc Tư Thừa liền kể với ông về biểu hiện bất thường gần đây của Chung Tức, "...Giống như vừa muốn ôm vừa không cho ôm, tôi thật sự không hiểu nổi."
Bác sĩ Vương cười nói: "Giám đốc, đó không phải không cho ôm, mà là chưa ôm đủ."
"Là sao?"
"Anh Chung là beta, vốn không cảm nhận được pheromone của anh, nhưng sau khi mang thai thì khác, tuy anh ấy vẫn không ngửi được mùi của anh, nhưng vì sự thay đổi hormone trong cơ thể, hiện giờ anh ấy đặc biệt cần pheromone của anh an ủi, tình trạng tương tự như kỳ phát tình của omega, hoặc kỳ mẫn cảm của anh."
Hoắc Tư Thừa ngây người.
"Tính cách anh Chung vốn không dễ bày tỏ cảm xúc, tôi thấy có vẻ cũng không thích nói chuyện," bác sĩ Vương cười nói: "Dùng dung dịch chiết xuất pheromone dĩ nhiên là được, nhưng mà... Anh không muốn ôm anh ấy nhiều hơn sao?"
Hoắc Tư Thừa lập tức đứng dậy, hắn nhanh chóng bước đến cửa, nói với tài xế: "Bây giờ về nhà."
Tài xế nói: "Giám đốc, tối nay anh còn có bữa tiệc từ thiện."
"Hủy đi." Hoắc Tư Thừa ngồi vào xe.
Tài xế khó hiểu, rõ ràng Hoắc Tư Thừa là người nghiện công việc, bình thường rất ít khi hủy lịch trình, "Giám đốc..."
Hoắc Tư Thừa trầm giọng nói: "Bây giờ về ngay."
Xe chạy như bay trên cầu vượt.
Hôm nay là thứ bảy, Chung Tức không phải đi làm, anh ở nhà chán đến nỗi nổi bong bóng, không chỉ chán, còn khó chịu. Anh quay lại giường, nằm ở phía Hoắc Tư Thừa thường nằm, úp mặt vào gối, ngửi mùi của Hoắc Tư Thừa, nhưng trên đó toàn là mùi sữa tắm chanh họ cùng dùng, không còn nhiều pheromone sót lại.
Chung Tức vừa ngửi, vừa không biết có nên kẹp chăn vào giữa hai chân không, đến khi ý thức quay lại, anh mới nhận ra động tác hiện tại của mình thật đáng xấu hổ. Vì mang thai chưa đủ ba tháng, anh và Hoắc Tư Thừa đã rất lâu không làm chuyện đó.
Chung Tức miệng nói không muốn, không thích, không hứng thú. Thực ra là hơi muốn, hơi thích, hơi hứng thú.
Anh ghét bản thân bây giờ bị hormone chi phối như vậy, không nhịn được đá văng chăn, lại ném gối của Hoắc Tư Thừa xuống cuối giường. Nhưng một giờ sau, cảm xúc khó nói lại ùa về, Chung Tức xuống giường, chui vào tủ quần áo. Quần áo giặt sạch cũng không còn pheromone alpha sót lại.
Chung Tức nghẹn họng, suýt nữa khóc thành tiếng.
Khó chịu quá. Anh nhìn bụng mình, anh bắt đầu ghét thằng cu xấu xa này rồi, xấu xa như Hoắc Tư Thừa vậy.
Cuối cùng, anh đưa mắt nhìn về phía phòng giặt. Quần áo hôm qua còn chưa giặt.
Chung Tức vừa chê bai vừa lục lọi quần áo bên trong, lẩm bẩm nói: "Em có thèm đâu, chẳng qua là pheromone alpha thôi, ngày mai em sẽ đi mua nước hoa pheromone, alpha nào cũng có, mùi nào cũng có, chẳng qua là alpha cấp mười, có gì ghê gớm? Cấp pheromone càng cao, mùi càng khó ngửi, mùi của anh chắc chắn là khó ngửi nhất, may mà em là beta, em không thèm ngửi đâu, em còn lâu mới muốn biết pheromone của anh có mùi gì, không hề muốn nhé..."
Khi Hoắc Tư Thừa về đến nhà, trong nhà trống trơn, Hoắc Tư Thừa tìm khắp hai phòng ngủ và ban công đều không thấy bóng dáng Chung Tức, hắn hỏi cảnh vệ, cảnh vệ nói: "Anh Chung không ra ngoài."
Hoắc Tư Thừa cảm thấy tim đập loạn, vừa định gọi điện, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc yếu ớt từ phòng giặt. Hắn đi qua, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, liền thấy Chung Tức ngồi trong đống quần áo, trông có vẻ bất lực, trong lòng còn ôm bộ đồ ngủ Hoắc Tư Thừa vừa thay ra sáng nay.
Anh nhìn về phía Hoắc Tư Thừa với đôi mắt ngấn lệ, khuôn mặt trắng trẻo vương đầy nước mắt, đuôi mắt và vành tai đều ửng đỏ lên.
Thấy thương quá, còn đẹp đến mức không thể tả. Hoắc Tư Thừa ngừng thở.
Chung Tức mất vài giây mới phản ứng lại, anh vội vàng ném bộ đồ ngủ ra, còn chưa kịp đứng dậy đã bị Hoắc Tư Thừa bế ngang người lên.
Chung Tức xấu hổ cực độ, lập tức bắt đầu giãy giụa, nhưng về sức lực làm sao anh là đối thủ của Hoắc Tư Thừa, lại không dám làm tổn thương đến đứa nhỏ trong bụng, chỉ có thể đạp chân. Dép trong nhà rơi trên cầu thang.
Chung Tức cảm thấy tim đập quá nhanh, nhưng cảm xúc lại bắt đầu chuyển từ âm sang dương, không kiểm soát được mà vui vẻ hẳn lên. Hoắc Tư Thừa đã về, mang theo bờ vai rộng và vòng tay vững chãi của hắn trở về bên anh.
Hoắc Tư Thừa nói: "Để bé yêu của anh bị tủi thân rồi."
Chung Tức cứng người, sau khi nghe lời Hoắc Tư Thừa nói xong thì nỗi tủi thân mấy hôm nay nhanh chóng dâng lên, những giọt nước mắt to như hạt đậu lã chã rơi xuống, Hoắc Tư Thừa bế anh đến bên giường ngồi xuống, cởi cúc áo sơ mi ở cổ: "Tức Tức à, em muốn thế nào cũng được."
Chung Tức từ từ úp mặt vào vai Hoắc Tư Thừa, rồi há miệng, cắn một phát.
Cắn đến mức suýt thì chảy máu.
Hoắc Tư Thừa không hề tức giận, mà cúi đầu chạm mũi với Chung Tức, "Sao không nói? Anh hận không thể ôm em mọi lúc mọi nơi, hận không thể nhét em vào túi mang theo bên mình."
Chung Tức khóc lên, mũi, đuôi mắt và vành tai đều ửng đỏ, đẹp đến mức họng Hoắc Tư Thừa nghẹn lại, ngay lúc này, Chung Tức nhìn dấu răng trên vai Hoắc Tư Thừa, đột nhiên cúi đầu liếm một cái.
Hoắc Tư Thừa hoàn toàn không kìm được. Lúc sắp tiến hành, Chung Tức nói: "Không được, anh chỉ có thể..."
Chung Tức nói ba chữ cuối cùng bên tai Hoắc Tư Thừa.