Hoắc Tiểu Bão mặt đầy đau khổ, như thể thiếu một miếng thịt là trời sập vậy.
Hoắc Tư Thừa không nhịn được cười, cố tình làm mặt nghiêm, nhíu mày lại, véo mông Hoắc Tiểu Bão: "Không ăn sườn nữa, ăn Tiểu Bão đi, Tiểu Bão đã được nuôi tròn tròn béo ú, như heo con vậy, bây giờ là lúc thịt thơm nhất."
Hoắc Tiểu Bão mở to miệng, hoảng sợ nhìn về phía Chung Tức.
Chung Tức đang cười, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hoắc Tiểu Bão phản ứng lại là ba đang dọa nhóc, nhóc tức lắm, nắm lấy tay Hoắc Tư Thừa, hung dữ cắn một cái. Hoắc Tư Thừa giả vờ bị đau, Hoắc Tiểu Bão lập tức hoảng hốt, vội vàng phồng má thổi thổi, hai người đùa giỡn qua lại.
Chung Tức lười tham gia trò con nít của hai ba con nhà này.
Hoắc Tiểu Bão bị Hoắc Tư Thừa trêu đến tóc rối bù, má đỏ hồng lên, Hoắc Tư Thừa ôm nhóc vào lòng: "Tối nay làm một nửa sườn chua ngọt một nửa sườn rang muối, được không? Canh thì không nấu canh sườn nữa, ba nấu canh nấm nhé?"
"Dạ!" Hoắc Tiểu Bão rất vui, lắc lư người rồi bắt đầu kể cho Hoắc Tư Thừa nghe những thứ nhóc học được ở lớp mầm non.
Trường mầm non rất gần phủ Thống đốc, xe vừa dừng lại, Hoắc Tiểu Bão đã chạy vụt ra, gọi lớn: "Đốm ơi!"
Đốm không biết từ bụi cỏ nào chui ra, như một mũi tên đen, vụt chạy về phía Hoắc Tiểu Bão, bám vào người Hoắc Tiểu Bão liên tục ngửi, vui mừng không thôi.
Ban đầu thì Đốm lớn nhanh lắm, chỉ vài tháng đã cao bằng nửa người Hoắc Tiểu Bão, giờ thì Hoắc Tiểu Bão lại cao vọt lên, còn Đốm thì không lớn thêm được nữa, nhỏ xíu quấn quanh chân Hoắc Tiểu Bão, vì là chó lai giữa chó cỏ và chó cáo, nên có thân hình nó nhỏ hơn chó cỏ bình thường một chút, trông vẫn rất đáng yêu.
Đốm vẫn còn chút tâm lý đề phòng với Hoắc Tư Thừa, luôn cảm thấy Hoắc Tư Thừa là người ngoài xâm nhập vào nhà họ. Thêm vào đó vóc người Hoắc Tư Thừa lại cao to, thành ra Đốm cứ sợ mãi. Nó vừa dính vào chân Hoắc Tiểu Bão, thỉnh thoảng quay đầu nhìn sang Hoắc Tư Thừa, Hoắc Tư Thừa nheo mắt nhìn nó, nó lập tức sủa một tiếng, Chung Tức cười nói: "Chó cũng không thèm để ý."
Hoắc Tư Thừa lại nheo mắt nhìn anh.
Ăn tối xong, Hoắc Tư Thừa hỏi Chung Tức có muốn lên sân thượng ngắm sao không, Chung Tức từ chối, ôm một gói khoai tây chiên, vừa xem chương trình giải trí vừa sột soạt ăn khoai tây.
Hoắc Tư Thừa cười bước đến, vẻ mặt trêu chọc hỏi: "Người đến từ BR2786 này sao ngay cả sao cũng không ngắm nữa vậy?"
Chung Tức liếc hắn một cái.
Chung Tức bây giờ mỗi ngày đều ngắm sao cả ngày ở viện nghiên cứu, giờ trong mắt anh, sao không còn là sao nữa, mà là từng trang từng trang dữ liệu.
Thực tế chứng minh, dù có yêu thích đến đâu cũng không nên biến nó thành công việc, bởi một khi biến sở thích thành công việc rồi thì rất khó mà không sinh ra cảm xúc ghét bỏ, ngay cả người ngoài hành tinh cũng không thoát được.
Hoắc Tư Thừa ngồi xuống bên cạnh anh, há miệng. Chung Tức nhét khoai tây vào miệng hắn.
"Tiểu Ngư nói tinh thần mẹ anh ấy gần đây có chuyển biến tốt, em nghĩ chúng ta tìm thời gian đến thăm mẹ anh ấy nhé."
"Ừ."
"Dạo này ba anh thế nào rồi?"
"Vẫn vậy, từ khi rời đi với Nguyễn Vân Tranh, ông ta sống một mình, động một tí là nổi giận, trút giận lên người giúp việc và bảo vệ trong nhà. Nghe bác sĩ bảo, giờ ông ta có dấu hiệu của chứng mất trí ở người già rồi." Hoắc Tư Thừa vỗ vai Chung Tức, nhẹ nhàng nói: "Tức Tức, em không cần để ý những chuyện này, ông ta sống như thế nào đều không liên quan đến em, em không cần có gánh nặng tâm lý đâu."
"Em biết."
"Lúc mẹ anh nằm trên giường bệnh thoi thóp, ông ta vẫn có thể vô tư bên cạnh Nguyễn Vân Tranh, không quan tâm đến sống chết của bà, ông trời cũng không để ông ta hưởng phúc tuổi già đâu, đều là báo ứng cả."
Chung Tức quay đầu nhìn Hoắc Tư Thừa, anh biết trong lòng Hoắc Tư Thừa luôn có một chỗ mềm yếu nhất dành cho mẹ mình. Thực ra khi Diệp Hội Lam qua đời, Hoắc Tư Thừa mới hơn mười tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ, chỉ vì Hoắc Tư Thừa từ nhỏ đã thông minh lại nổi bật, pheromone cấp mười khiến mọi người kính sợ, ai cũng nghĩ hắn sẽ không khóc, sẽ không quá đau buồn, đặt nhiều kỳ vọng vào hắn.
Mất mẹ từ nhỏ với bất kỳ ai cũng là một cú sốc lớn, đổi lại là người khác, dù có khóc mười ngày nửa tháng cũng là bình thường, nhưng đến lượt Hoắc Tư Thừa, mọi người đều nghĩ: Hoắc Tư Thừa sao có thể khóc? Sao có thể yếu đuối? Anh ta phải siêu mạnh mẽ siêu dũng cảm, không sợ hãi điều gì, kế nhiệm chức vụ Thống đốc của cha anh ta, thống lĩnh cả Liên minh, trở thành Thống đốc Liên minh trẻ tuổi nhất.
Chung Tức tựa vào vai Hoắc Tư Thừa, khẽ hỏi: "Khi mẹ anh mất, anh đã khóc bao lâu?"
Nụ cười trong mắt Hoắc Tư Thừa dần tắt, hắn cố ý nâng giọng: "Lúc đó anh gục đầu bên giường mẹ, khóc này, rồi cầu xin mẹ phù hộ cho anh, mười năm sau cho anh gặp được tình yêu đích thực của đời mình, kết quả mười năm sau anh thật sự gặp được rồi."
Chung Tức đấm một cái vào chân hắn, "Nói nghiêm túc đi."
Hoắc Tư Thừa cười cười, khẽ thở dài: "Sao có thể không buồn chứ? Lúc đó anh khóc nhiều lắm, lại sợ người khác thấy, chỉ có thể trốn đi khóc lén."
Chung Tức ngẩng đầu nhìn hắn.
"Hai năm đó anh đều không hoàn hồn nổi, anh thật sự rất nhớ mẹ, mọi chuyện xảy ra xung quanh đều khiến anh liên tưởng đến mẹ, sáng dậy ăn cơm sẽ nhớ đến mẹ, tan học sẽ nhớ đến mẹ, thậm chí thi được điểm tuyệt đối, cũng sẽ nhớ lúc đó mẹ khen anh thế nào."
Chung Tức ôm lấy eo Hoắc Tư Thừa.
"Sau đó anh thực sự chịu không nổi nữa, lén ba anh vào đội đặc công, đi theo họ khắp nơi," Hoắc Tư Thừa cúi đầu cười với Chung Tức: "Con người một khi bận rộn lên, tâm sự cũng vơi đi một nửa."
Chung Tức chăm chú nhìn hắn.
Hoắc Tư Thừa lại giả vờ đáng thương: "Tức Tức thấy anh tội không? Vậy tối nay có muốn—"
Chung Tức lại đấm mạnh một cú vào chân Hoắc Tư Thừa.
Hoắc Tư Thừa cười ôm lấy Chung Tức.
"Tuần sau em phải đi công tác, bốn ngày."
Chung Tức dùng một câu phá vỡ bầu không khí ấm áp mập mờ hiện tại, cả người Hoắc Tư Thừa cứng đờ, kinh ngạc: "Cái gì?"
Phản ứng trong dự đoán.
Chung Tức kể thật: "Đi Diệu Sơn, bên đó sẽ xây một điểm quan sát sao mới, tất cả nghiên cứu viên chúng em đều phải qua đó, em phụ trách thiết bị quan sát nên càng phải đến hiện trường."
"Bốn ngày hả, em để anh và Tiểu Bão ở nhà nương tựa nhau sống chết suốt bốn ngày! Em sao nỡ?"
Hoắc Tư Thừa đè Chung Tức lên sofa, "Cái gì là giả vờ đáng thương? Anh thật sự rất đáng thương mà."
Chung Tức rất muốn trợn trắng mắt, "Trước đây anh mỗi lần đi công tác là nửa tháng không về, về cũng chỉ dỗ dành Tiểu Bão một chút rồi đi tiếp, em có nói gì đâu? Em cũng đâu có bám anh không cho anh đi."
Vừa nhắc đến chuyện trước khi tái hôn, Hoắc Tư Thừa lập tức có chút áy náy, lúc đó hắn say mê sự nghiệp, tuy đã cố gắng bù đắp hết sức, nhưng vẫn còn thiếu nợ Chung Tức, dù sao vì một đứa trẻ, Chung Tức bị nhốt ở nhà hơn một năm, nhưng sự nghiệp của Hoắc Tư Thừa vẫn như cũ.
Nghĩ đến chuyện này, Hoắc Tư Thừa liền không chịu nổi sự hổ thẹn. Hắn vùi mặt vào cổ Chung Tức: "Anh chỉ trêu em thôi, Tức Tức, sự nghiệp của em quan trọng nhất."
Nhận ra tâm trạng Hoắc Tư Thừa có phần ủ rũ, Chung Tức nghĩ nghĩ vẫn mềm lòng, anh nâng mặt Hoắc Tư Thừa lên, khẽ nói: "Anh cũng rất quan trọng."
Vừa dứt lời đã đón nhận một nụ hôn như trời giáng.
Hôn hôn một lúc liền có chút không kiềm chế được, nhưng sofa lại có độ rộng hạn chế, Hoắc Tư Thừa vừa đổi tư thế, đã cảm thấy trọng tâm dần dần lệch, Chung Tức cũng bắt đầu giãy giụa, anh còn chưa kịp bám lấy mép bàn uống nước, hai người đã cùng lăn xuống khỏi sofa.
Nghe thấy động tĩnh, Hoắc Tiểu Bão vội vàng thả xe lửa đồ chơi ra, chạy xuống, nhóc không biết chuyện gì xảy ra, tiếng bước chân đầy gấp gáp.
Chung Tức lập tức vỗ vai Hoắc Tư Thừa, thúc giục: "Nhanh dậy, nhanh dậy, đừng để con nhìn thấy!"
Hoắc Tư Thừa đỡ Chung Tức dậy trước, vừa chỉnh lại quần áo, đã thấy Hoắc Tiểu Bão đứng ở cầu thang tầng một, nghiêng đầu nhìn vào phòng khách. Chung Tức ho nhẹ hai tiếng, cài nút áo len cardigan, ngồi trên sofa, vẫy tay với Hoắc Tiểu Bão.
"Hừ!" Hoắc Tiểu Bão quay đầu bỏ đi, nó tức giận rồi: "Ghét ba mẹ, hai người chơi với nhau, chẳng bao giờ cho con chơi cùng!"
"Này—" Hoắc Tư Thừa đuổi lên cầu thang, Hoắc Tiểu Bão đã dẫn Đốm chạy về phòng rồi.
Hoắc Tư Thừa quay đầu lại, nhìn Chung Tức.
Chung Tức chụp lấy hộp giấy trên bàn uống nước, ném về phía Hoắc Tư Thừa, anh cũng tức giận, nhưng lại không chiếm lý, ánh mắt liền lệch sang hướng khác, "Đã nói bao nhiêu lần rồi, không được ở phòng khách!"
Dù sao cũng là lỗi của Hoắc Tư Thừa.
Hoắc Tư Thừa cam tâm tình nguyện nhận tội. Trước tiên lên lầu dỗ đứa nhỏ, chơi với đứa nhỏ, tối lại dùng hành động để dỗ người lớn.
*
Rất nhanh đã đến ngày Chung Tức đi công tác, Hoắc Tư Thừa ôm Hoắc Tiểu Bão, quyến luyến không rời tiễn Chung Tức lên máy bay.
Chung Tức cũng có chút không nỡ.
Đến Diệu Sơn, công việc thiết lập điểm quan sát sao lần lượt triển khai, nhiệm vụ chính của Chung Tức là ghi chép dữ liệu. Vì cơ bản đều là làm việc ban đêm, Chung Tức mấy ngày liền đảo lộn ngày đêm, tinh thần cũng có phần không chống đỡ nổi. Có lúc thật sự buồn ngủ quá, anh liền tạm nghỉ trong lều một chút, kết quả vừa nhắm mắt lại, đã nhận được điện thoại của Hoắc Tư Thừa.
Bỏ lỡ cơn buồn ngủ này, lại không biết khi nào mới ngủ lại được, Chung Tức hơi phiền muộn, trút giận lên Hoắc Tư Thừa.
"Bé cưng à, em đang làm gì đấy?"
Chung Tức hạ thấp giọng, mang theo tức giận nói: "Tôi là bạn trai của Chung Tức, anh có chuyện gì không?"
Hoắc Tư Thừa nhanh chóng hiểu ra, cười nói: "Anh là bạn trai của Chung Tức, vậy tôi là ai?"
"Tôi không biết anh là ai."
"Này anh bạn, nói thật này, em ấy khó nuôi lắm đấy," Hoắc Tư Thừa ở đầu dây bên kia đùa với Chung Tức: "Ngoài tôi ra, không ai nuôi nổi ẻm đâu."
"Khó nuôi thế nào?"
"Không thích ăn thịt, nhưng lại thích ăn đồ có vị thịt, không ăn hành không ăn rau mùi, ăn cá phải có người gỡ xương, ăn canh phải có người múc sẵn ra bát để nguội bớt, không thì sẽ quên ăn. Ngủ cũng phải có người hầu hạ, đau là khóc, đổi tư thế là hai ngày không thèm để ý người ta, sáng dậy phải có người dỗ mới chịu dậy, không thì sẽ nổi cáu, động một tí là đấm người đạp người..."
Chung Tức bị hắn nói đến đỏ cả mặt, lầm bầm: "Đâu có khó hầu hạ thế, anh nói bậy!"
"Nhưng em ấy một mình cũng có thể sống rất tốt, chăm sóc con rất tốt, là một người mẹ rất xứng chức."
Chung Tức không nói gì nữa.
Hoắc Tư Thừa lại nhập vai, "Khó khăn lắm mới nuôi em ấy kiều diễm như thế, sao có thể nhường cho anh? Đừng mơ tưởng nữa."