Một Ngụm Sữa Bò Quên Con

Chương 76: Ngoại truyện 4



Đến tối, Hoắc Tư Thừa đã nghe thấy tiếng bụng Chung Tức kêu òng ọc. Hắn vừa định xuống giường thì lại bị Chung Tức ôm chặt lấy.

Hoắc Tư Thừa bật cười: "Không đói à?"

Chung Tức lắc đầu, vùi mặt vào ngực Hoắc Tư Thừa, hơi thở ấm áp xuyên qua lớp áo sơ mi của hắn. Hoắc Tư Thừa xoay người ôm Chung Tức vào lòng, bàn tay vuốt ve lưng anh, chậm rãi vuốt dọc theo xương bả vai xuống. Vì thấy ngứa, Chung Tức co rúm người chui vào khuỷu tay Hoắc Tư Thừa.

"Thật là dính người quá đấy, Tức Tức à."

Chung Tức lí nhí nói: "Không phải em, là do con."

"Ồ," Hoắc Tư Thừa cười cắn vành tai Chung Tức, khẽ nói bên tai: "Thì ra là do con chúng ta."

Tai Chung Tức nóng bừng đến mức không thể chạm vào được nữa.

Hiện giờ anh đúng là làm Hoắc Tư Thừa khổ sở chết đi được, gãi ngứa bên ngoài thì không đủ, mà muốn thâm nhập nông thì thai kỳ lại chưa đủ tháng. Vậy mà anh cứ dính chặt vào người Hoắc Tư Thừa, ôm thôi chưa đủ, nhất định phải Hoắc Tư Thừa siết chặt anh vào lòng mới được.

Anh không cho Hoắc Tư Thừa cắn gáy mình, nhưng anh lại nhất định phải cắn gáy Hoắc Tư Thừa, dùng đầu lưỡi liếm tuyến thể của hắn, còn nói: "Anh đã bị em đánh dấu rồi."

"Anh từ lâu đã bị Tức Tức đánh dấu mất rồi."

Hoắc Tư Thừa vừa dứt lời, đuôi mắt Chung Tức bỗng đỏ lên, anh xoay lưng lại. Mới một giây trước còn muốn dính sát vào Hoắc Tư Thừa không một kẽ hở, giây sau đã không thèm để ý đến hắn nữa.

"Sao lại không vui nữa vậy?"

Chung Tức khó chịu hỏi: "Nữa là sao?"

Hoắc Tư Thừa lần đầu tiên dẫm phải bãi mìn, hắn suy nghĩ một lúc, sắp xếp lại lời nói, hỏi: "Có phải... là vì chuyện đánh dấu không?"

"Tình cảm của anh dành cho Tức Tức không cần dùng đánh dấu để chứng minh."

Lời này về cơ bản không có vấn đề gì, chỉ là lúc này Chung Tức đang rất mẫn cảm, nghe gì cũng thấy không đúng, thế nên Hoắc Tư Thừa lại dẫm phải mìn. Chung Tức bất ngờ bắt đầu rơi nước mắt, vùi mặt vào chăn, Hoắc Tư Thừa dỗ thế nào cũng không được. Chẳng qua mấy phút sau, anh lại không hiểu sao quay người lại, lần nữa vùi mặt vào lòng Hoắc Tư Thừa.

Cứ như vậy lặp đi lặp lại, cho đến khi Thịnh Huyên đến tìm Hoắc Tư Thừa, Chung Tức mới trở lại bình thường.

Nếu là bình thường, Chung Tức nhiều lắm chỉ chào hỏi Thịnh Huyên vài câu rồi tự mình lên lầu. Nhưng lần này anh không chỉ ngồi xếp bằng trên sofa, còn chăm chú nhìn Hoắc Tư Thừa, hắn đi đến đâu, ánh mắt anh theo dõi đến đó, chờ Hoắc Tư Thừa nói chuyện xong với Thịnh Huyên rồi đến tìm anh, cả khuôn mặt đều viết đầy sự mong đợi.

Thịnh Huyên kinh ngạc nheo mắt, "Ủa chuyện gì vậy?"

Hoắc Tư Thừa không khỏi nhướng mày tỏ vẻ vui mừng.

"Em ấy có thóp gì trong tay cậu à?" Thịnh Huyên hỏi.

Nghĩ đến Du Khả Ngọc, Hoắc Tư Thừa không có tâm trạng đùa giỡn khoe khoang tình yêu với Thịnh Huyên nữa, chỉ nói: "Hội chứng phụ thuộc pheromone đó, biết không?"

Vì đã chia rẽ mối tình đầu ngây ngô của Chung Tức, Hoắc Tư Thừa luôn cảm thấy có lỗi trước mặt em ấy, thêm vào đó là ba năm xa cách vì gia nhập đội đặc công, Chung Tức cũng có oán giận với hắn, những năm này Hoắc Tư Thừa trước mặt Chung Tức chỉ biết khom lưng cúi đầu, không phải là xin lỗi thì cũng là dỗ dành bằng những lời ngon ngọt.

Giờ địa vị đảo ngược, Chung Tức chủ động làm nũng, đối với Hoắc Tư Thừa mà nói, không khác gì được vùng lên làm chủ.

Thịnh Huyên cười khẩy, "Vậy cậu lo mà tranh thủ trân trọng mấy tháng này đi nha. Cả đời chỉ có mấy tháng này được đãi ngộ như vậy thôi đó."

"Đợi đứa bé sinh ra, em ấy chắc chắn sẽ càng phụ thuộc vào tôi hơn."

Hoắc Tư Thừa tự tin vô cùng, nhưng Thịnh Huyên không tin điều này, trêu: "Sao tôi lại có linh cảm, đợi nhóc con sinh ra, cậu sẽ hoàn toàn trở thành tầng lớp thấp nhất trong nhà này nhỉ?"

Hoắc Tư Thừa cứng miệng: "Sao có thể chứ?"

Miệng nói thế, nhưng khi sữa trong nồi vừa sôi, hắn lập tức ngừng nói chuyện với Thịnh Huyên, xoay người vào bếp bưng sữa cho Chung Tức, còn thổi cho nguội, trước tiên để Chung Tức cầm cốc hâm tay, còn dặn dò: "Chưa uống vitamin vội, uống sữa xong, nửa tiếng sau mới uống vitamin."

Chung Tức ngoan ngoãn nhận lấy cốc, dựa vào lòng hắn. Cái dựa này có thể nói khiến Hoắc Tư Thừa vô cùng đắc ý, thư thái cả người, lưng thẳng tắp. Hắn ngoái đầu liếc Thịnh Huyên một cái, ý bảo Thịnh Huyên xem xem địa vị hiện tại của mình cao đến mức nào đi.

Thịnh Huyên khẽ cười, lười để ý đến hai người này.

Hội chứng phụ thuộc pheromone của Chung Tức lại phát tác, anh dựa vào lòng Hoắc Tư Thừa, trán áp vào bên cổ hắn, ngửi ngửi mùi hương trên người hắn, dần dần mới thấy an tâm.

Trước khi rời đi Thịnh Huyên đột nhiên nhớ đến Du Khả Ngọc, nụ cười trên mặt cứng đờ, trong mắt lộ ra vài phần ghen tị. Chung Tức nhìn thấy, vô thức vùng ra khỏi lòng Hoắc Tư Thừa, hai người đồng thời đứng dậy, hỏi Thịnh Huyên tối nay có muốn ăn cơm cùng không, Hoắc Tư Thừa nói: "Tối nay ăn ở nhà tôi đi, tôi làm mấy món tủ, trong tủ lạnh có tôm hùm đó."

Thịnh Huyên cười nói: "Thôi khỏi, tôi không muốn xem hai người các cậu mắt đưa mày đẩy đâu, tối nay tôi còn phải đến Sở Tài chính một chuyến, tìm Cục trưởng Lưu bàn về chuyện ngân sách quý."

Hoắc Tư Thừa bèn không giữ lại nữa.

Chung Tức nhìn theo Thịnh Huyên rời đi, anh hơi ngượng ngùng, cúi đầu, Hoắc Tư Thừa từ phía sau ôm lấy anh, bảo anh đừng nghĩ nhiều.

Ban đầu là do hội chứng phụ thuộc pheromone của Chung Tức phát tác, một khắc cũng không rời được Hoắc Tư Thừa, dần dần, triệu chứng của anh có phần thuyên giảm. Mỗi sáng sớm Hoắc Tư Thừa sẽ dựa đầu giường trước, hôn má Chung Tức, đợi anh tỉnh dậy, sau đó bế Chung Tức còn ngái ngủ vào phòng vệ sinh rửa mặt, thay quần áo xong, đem bữa sáng đã làm đến bên giường Chung Tức, để anh thoải mái thưởng thức bữa sáng.

Hoắc Tư Thừa đã hình thành thói quen, và còn rất vui vẻ nữa, nhưng Chung Tức lại dần thấy phiền. Bởi vì hội chứng phụ thuộc pheromone đi cùng với sự lớn lên và ổn định của thai nhi, sau khi mang thai bốn tháng thì nó dần dần biến mất.

Sau khi đi núi tuyết Caanan về, sự phụ thuộc pheromone của Chung Tức vào Hoắc Tư Thừa đã hoàn toàn tan biến, mỗi lần Hoắc Tư Thừa nhõng nhẽo đến ôm anh, anh đều nhăn mày đẩy ra.

Hoắc Tư Thừa được tự hào về "sự đảo ngược địa vị" chỉ kéo dài chưa đầy hai tháng, bé cưng dính người của hắn đã hoàn toàn không dính hắn nữa. Giờ Chung Tức không chỉ không muốn để ý đến hắn, mà còn cảm thấy hối hận và buồn nôn khi nghĩ đến chuyện trước đây mình lục tìm quần áo bẩn của Hoắc Tư Thừa trong máy giặt, một thời gian còn rất kháng cự việc thân mật với Hoắc Tư Thừa.

Điều này khiến Hoắc Tư Thừa vô cùng chán nản. Kết quả là nhà đã dột lại gặp mưa dầm, kỳ mẫn cảm của Hoắc Tư Thừa đến.

Khi cảm thấy cơ thể khó chịu, Hoắc Tư Thừa đang họp, họp được nửa chừng, hắn đột nhiên thấy người nóng ran, gọi trợ lý Văn đến hỏi về nhiệt độ điều hòa, trợ lý Văn nói nhiệt độ bình thường, Hoắc Tư Thừa mới nhớ ra, tháng này đến kỳ mẫn cảm. Hắn sờ miếng dán ức chế ở gáy.

Hoắc Tư Thừa cho kết thúc cuộc họp ngắn gọn và nhanh chóng, sau đó lái xe về nhà tắm rửa, Chung Tức vẫn chưa tan làm ở viện nghiên cứu.

Hoắc Tư Thừa nằm trên giường nhắn tin: [Tức Tức ơi, anh đến kỳ mẫn cảm rồi, em khi nào về nhà?]

Mãi mười phút sau Chung Tức mới chậm rãi trả lời: [Ồ, vậy em về ngay đây, có cần em mua đồ ăn về không? Anh muốn ăn gì?]

Bây giờ Hoắc Tư Thừa muốn ăn gì?

Hắn chỉ muốn ăn Chung Tức.

Hắn trả lời: [Gì cũng được, Tức Tức à, em mau về đi.]

Giống như trẻ con vậy, Chung Tức bỗng cảm thấy anh đã có thể tưởng tượng được sau này tiểu quỷ trong bụng anh sẽ trở thành như thế nào.

Sợ trong kỳ mẫn cảm cơ thể không kiểm soát được, Hoắc Tư Thừa thường sẽ tự tiêm thuốc giảm nhẹ kỳ mẫn cảm trước, rồi ôm Chung Tức làm nũng giả đáng thương, sau đó trút bỏ sức lực còn lại lên người Chung Tức. Nhưng lần này Chung Tức mãi không về, Hoắc Tư Thừa tiêm thuốc giảm nhẹ xong, chỉ có thể một mình nằm trên giường chịu đựng từng đợt sóng nhiệt khó kiểm soát trong cơ thể.

Gọi điện cho Chung Tức, Chung Tức không nghe máy.

Mãi một tiếng sau Chung Tức mới vội vã về.

Đường bị kẹt xe, trong lòng Chung Tức cũng gấp, vừa đặt đồ xuống anh đã lên lầu, Hoắc Tư Thừa đã ngủ thiếp đi.

Trán toàn mồ hôi lạnh.

Chung Tức vào phòng tắm lấy khăn thấm nước nóng, ngồi bên giường lau mồ hôi cho Hoắc Tư Thừa, Hoắc Tư Thừa chậm rãi mở mắt, rồi lại nhắm lại.

Hắn hơi thất vọng về sự lạnh nhạt của Chung Tức.

Chung Tức muốn nói: Em không cố ý về muộn đâu, cũng không cố ý không nghe điện thoại của anh. Đường kẹt xe, em sợ trễ quá nên đi đường tắt, kết quả gặp phải một chiếc xe Jeep chạy rất nhanh, suýt thì đâm vào nhau, gương chiếu hậu bị quẹt hỏng, tài xế xuống xe cãi nhau với em, lúc đó anh lại gọi điện đến, em không có thời gian nghe máy, sau khi giải quyết xong thì sợ trễ quá nên không gọi lại cho anh, tăng tốc về ngay, anh không biết bánh xe của em suýt bốc khói đâu.

Nhưng anh lại sợ nói chuyện này cho Hoắc Tư Thừa sẽ khiến đối phương lo lắng không cần thiết, Hoắc Tư Thừa vốn không muốn để anh đi làm nữa.

Chung Tức vào những lúc thế này luôn vụng về như vậy.

Thực ra anh không biết cách làm nũng, trong thời gian hội chứng phụ thuộc pheromone phát tác anh như bị ai đó nhập vào người vậy, ngôn hành cử chỉ đều như biến thành người khác, giờ trở lại bình thường rồi, nghĩ lại là mặt nóng bừng lên.

Anh chọc chọc mu bàn tay Hoắc Tư Thừa, Hoắc Tư Thừa cũng không nắm lại tay anh, những ngón tay thon dài buông thõng bên giường, chiếc nhẫn cưới màu xanh lam dưới ánh hoàng hôn phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Chung Tức chu môi, ngồi bên giường buồn rầu.

Thực ra đôi khi anh nghĩ, giá như anh là omega thì tốt rồi, vậy Hoắc Tư Thừa sẽ không phải tiêm một ống thuốc giảm nhẹ như vậy, cây kim dài và to như thế, đâm vào da, không cần nghĩ cũng biết đau đến mức nào, Hoắc Tư Thừa chưa từng nhắc đến, lần nào cũng làm ra vẻ nhẹ nhàng, còn luôn dọn dẹp kim tiêm cho vào túi rác y tế trước.

Tuy cực kỳ kháng cự suy nghĩ đó, nhưng trong căn phòng tối, Chung Tức nhìn Hoắc Tư Thừa bên cạnh, vẫn không ngừng nảy ra suy nghĩ "giá như mình là omega thì tốt rồi".

Giá như có thể đánh dấu hoàn toàn thì tốt rồi.

Giá như em có thể giúp anh giải quyết kỳ mẫn cảm thì tốt rồi.

Giá như... em có thể ngửi thấy mùi pheromone của anh, cảm nhận được sức mạnh pheromone alpha cấp mười mà người khác miêu tả thì tốt rồi.

Đôi khi Chung Tức sẽ tiếc nuối vì mình là một beta, trước khi Hoắc Tư Thừa xuất hiện, anh chưa từng tiếc nuối, thậm chí còn tự hào về trí thông minh và thành tích vượt trội hơn beta bình thường của mình. Sự xuất hiện của Hoắc Tư Thừa cuối cùng là phúc hay họa, Chung Tức cho đến giờ vẫn không thể xác định.

Ánh hoàng hôn dần khuất, xung quanh càng thêm tối hơn.

Chung Tức chủ động nắm tay Hoắc Tư Thừa, hỏi: "Anh có muốn ăn tối không? Em mua cơm gà rán của tiệm Trần Ký với canh cua về rồi này."

Hoắc Tư Thừa vốn không ngủ, hắn chậm rãi mở mắt, trầm giọng nói: "Tức Tức, giải thích cho anh một chút, anh sẽ tha thứ cho em."

Ngay cả bậc thang cũng phải Hoắc Tư Thừa đưa cho Chung Tức trước.

Chung Tức liếc hắn một cái, Hoắc Tư Thừa liền nắm lại tay Chung Tức, từ khi Chung Tức mang thai tay cũng mềm mại hơn, nắm vào thật mềm, Chung Tức cúi đầu nhìn bàn tay đan vào nhau của họ.

Chung Tức cởi áo khoác và quần, thay đồ ở nhà, Hoắc Tư Thừa liền vén chăn chờ anh vào.

Chung Tức nằm vào lòng Hoắc Tư Thừa, do dự một lúc mới mở miệng: "Đường kẹt xe, em chỉ có thể đi con đường nhỏ phía nam Vịnh Bán Nguyệt, sau đó không cẩn thận bị một chiếc xe ngược chiều cọ xát một chút, nhưng chỉ đụng vào gương chiếu hậu, lúc anh gọi điện em đang xuống xe xử lý, em sợ anh lo lắng, nên không nói..."

Cơ thể Chung Tức dưới tác dụng của hormone cũng dần có sự thay đổi, chỗ hơi nhô lên kia giờ trở thành nơi Hoắc Tư Thừa thích nhất, Chung Tức nhịn run rẩy cơ thể, lời còn chưa nói hết, Hoắc Tư Thừa đã nói: "Xin lỗi em."

Chung Tức ngẩn người.

Anh nghĩ câu này nên từ miệng anh nói ra.

"Tức Tức, giá như anh là beta thì tốt rồi."

Chung Tức ngơ ngác nhìn trần nhà, bỗng thấy cay cay mũi, nụ hôn của Hoắc Tư Thừa rơi xuống bên má anh.

Cuối cùng cơm gà rán và canh cua đều không được ăn lúc nóng.

Chung Tức cũng không biết mình đối với Hoắc Tư Thừa có tính là tốt hay không, hoặc tính là lạnh nhạt hay không, bởi vì xung quanh không có tham chiếu. Nếu Tiểu Ngư ở đây, nếu Tiểu Ngư và Thịnh Huyên thành đôi...

Tiểu Ngư dường như cũng không thể làm tham chiếu được, bởi vì Tiểu Ngư rất dịu dàng, đối với Thịnh Huyên rất tốt rất tốt, chưa từng động tay.

Chung Tức thở dài nặng nề. Có vẻ anh hơi tệ với Hoắc Tư Thừa rồi.

Không phải hơi, mà là rất.

Dùng lời của Du Khả Ngọc trước đây mà nói, chính là được cưng nên chảnh.

Anh nhìn Hoắc Tư Thừa bận rộn trong bếp, Hoắc Tư Thừa đang nấu chè lê nấm tuyết cho anh. Giám đốc Hoắc ban ngày trong phòng làm việc ở căn cứ sai khiến người này người kia, ở nhà làm người giúp việc cho anh, rửa tay nấu canh.Chung Tức mặc bộ đồ lông ở nhà, ngồi xếp bằng trên sofa, ngơ ngẩn nhìn Hoắc Tư Thừa, Hoắc Tư Thừa ngoái đầu nhìn anh, anh liền cúi đầu không nói gì, sợ bị Hoắc Tư Thừa phát hiện.

Hoắc Tư Thừa nấu xong chè lê nấm tuyết thì chia ra mỗi người một bát, vừa xem tivi vừa ăn. Chè lê nấm tuyết mát lành đi vào bụng, làm tan đi vị ngấy của cơm gà rán.

Hoắc Tư Thừa lại cắt ít trái cây. Chung Tức lâu rồi không xem tivi, tùy tiện mở kênh tin tức, động một tí là có tin thời sự liên quan đến Hoắc Tư Thừa.

Hoắc Tư Thừa có khi là đang nhận phỏng vấn của một anh phóng viên đẹp trai, có khi là đang thị sát ở khu nhà máy công nghiệp quốc phòng trong căn cứ Blue Rock, đứng bên cạnh xe tăng khổng lồ, kiểm tra cấu hình mới của xe tăng.

Loáng thoáng có thể thấy được phong thái của những năm học quân sự trước đây.

Hắn đứng trong đám đông luôn là người nổi bật nhất.

"Giám đốc Hoắc thật anh tuấn nhỉ, nhiều người vây quanh anh thế." Chung Tức đặt bát xuống, ghen tị nói.

Hoắc Tư Thừa mỉm cười nhìn anh, "Tim đập nhanh không?"

"Không đập nhanh."

"Khó chịu không?"

Chung Tức không rơi vào bẫy, nhanh chóng đáp: "Phiền quá."

Hoắc Tư Thừa cao hơn Chung Tức rất nhiều, tay cũng dài, dễ dàng có thể ôm Chung Tức vào lòng. Hắn cầm điều khiển, chuyển sang kênh giải trí, nhưng xem đi xem lại cũng chẳng có gì thú vị.

"Chương trình này làm gì vậy? Gì mà lộn xộn thế này, ngày mai anh sẽ nói chuyện với giám đốc đài một chút."

Chung Tức vỗ vào đùi Hoắc Tư Thừa một cái, "Đừng quấy rầy công việc của người ta, chương trình này rất nổi tiếng đấy."

"Sao em biết rất nổi tiếng? Em xem à?"

"Xem mà," Chung Tức chỉ nam nghệ sĩ đang hát trên sân khấu, "Em nhớ anh ấy, hát hay lắm."

Đồng tử Hoắc Tư Thừa tối sầm, dáng vẻ như bạo quân, đọc tên nam nghệ sĩ một lượt.

"Ngày mai cấm sóng luôn."

Chung Tức thực sự không lời nào để nói, chuyển sang kênh khác, không muốn hạ thấp IQ để nói chuyện với Hoắc Tư Thừa.

Hoắc Tư Thừa đưa tay bóp má Chung Tức, giọng điệu như hôn quân: "Nhìn mặt Tức Tức, tha cho hắn một mạng."

Chuyển sang kênh khoa học kỹ thuật, chuyên gia đang giới thiệu bộ đẩy nhiên liệu rắn mới nhất do Viện Hàng không Vũ trụ nghiên cứu phát triển, bên cạnh là phi thuyền cao bảy mươi mét vút lên mây xanh, hiệu ứng thị giác vô cùng choáng ngợp. Người dẫn chương trình giới thiệu: Phi thuyền Linh Phi sẽ tuyển mộ công khai mười tình nguyện viên tham gia kế hoạch bay quanh mặt trăng sau một năm nữa.

Chung Tức nói: "Em muốn đăng ký."

Hoắc Tư Thừa cười nói: "Tức Tức muốn đi hái sao à?"

"Ừm, đợi em tìm thấy BR2786, em sẽ không về nữa."

"Vậy anh và con thì sao?"

"Không cần nữa." Chung Tức cố ý nói.

"Tức Tức sao mà nhẫn tâm thế."

Chung Tức kiêu ngạo hừ một tiếng, như thể đã quyết định bỏ chồng bỏ con để về hành tinh của mình rồi.

Xem đến hơn mười giờ, Hoắc Tư Thừa lên lầu thả nước vào bồn tắm, đợi chuẩn bị xong, xuống lầu mới phát hiện Chung Tức đã ngủ, nửa khuôn mặt vùi trong cổ áo ngủ, lộ ra chóp mũi nhỏ, hơi hếch.

Hoắc Tư Thừa cúi người lại gần.

"Người ngoài hành tinh nhỏ, đi tắm nào."

Chung Tức mở mắt, ý thức còn chưa tỉnh táo, cánh tay đã theo thói quen giơ lên, vòng lấy cổ Hoắc Tư Thừa, nũng nịu hừ một tiếng, mùi oải hương trên người anh đã ngọt ngào đến nồng nàn.

Hoắc Tư Thừa không nhịn được cắn má anh một cái.

Chung Tức vùi mặt vào vai Hoắc Tư Thừa, mặc Hoắc Tư Thừa bế ngang người, từng bước từng bước đi lên lầu.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com